Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326643

Bình chọn: 9.00/10/664 lượt.

không ai chú ý đâu.

Một phút sau, khi họ phát hiện ra thì cô đã đi xa rồi.

- Tuyết Tuyết, Chinh

Viễn…

Tuyết Tuyết nháy mắt

đầy tinh nghịch với tôi:

- Nhưng cô ơi, vì sao

cô không chọn thời điểm pháp sư trẻ hơn chút xíu ạ? Lúc ở Trường An, pháp sư đã

năm mươi ba tuổi rồi, chẳng thể lãng mạn được nữa.

Tôi lắc đầu, cười:

- Các cô các cậu thì

chỉ suốt ngày lãng mạn, bay bổng. Nếu đây là cơ hội cuối cùng, thì cô mong được

trở về bên cạnh pháp sư khi ngài đã già nua, để được chăm sóc ngài. Vả lại, nếu

đi Trường An, Chinh Viễn sẽ chỉ cần điều chỉnh số liệu về thời gian, như vậy sẽ

dễ dàng che giấu hơn việc đồng thời điều chỉnh cả thời gian và địa điểm. Khi đã

quyết định vượt thời gian, cô muốn nó phải thành công, vì nếu thất bại, cô

không biết còn cơ hội nào cho mình nữa không…

Tuyết Tuyết đỡ tôi nằm

vào cỗ máy thời gian, dịu giọng:

- Cô đừng tính chuyện

thành công hay thất bại vội, trước tiên phải để Chinh Viễn kiểm tra sức khỏe

của cô, để xem cô có thể chịu nổi lần vượt thời gian này không đã.

Tôi nằm xuống mà lòng

không khỏi thấp thỏm lo âu, tim đập thình thịch. Đây là cơ hội cuối cùng của

tôi ư?

Sau khi hoàn tất cuộc

kiểm tra tổng thể, cả tôi và Tuyết Tuyết đều hồi hộp ngước nhìn Chinh Viễn,

nhưng cậu ta vẫn đang chăm chú xem xét các số liệu trên máy vi tính.

- Rốt cuộc thế nào?

Tuyết Tuyết sốt ruột,

không thể ngồi yên, lại bắt đầu lúc lắc cánh tay của Chinh Viễn.

Cuối cùng cậu ấy cũng

chịu ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm nghị hơn cả khi nãy, giọng nói nằng

nặng:

- Ngải Tình, chị có

thể đi, nhưng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chị hãy suy nghĩ thấu đáo.

Tôi gật đầu, nóng ruột

ra hiệu, giục cậu ấy nói tiếp.

- Chị đang phải nhờ

vào các loại thuốc để duy trì số lượng tế bào bạch cầu trong máu ở mức tiêu

chuẩn, nhưng nếu chị trở về đó, sẽ không thể mang thuốc theo. Vì tác dụng phụ

gây ra bởi thuốc nhiễm phóng xạ còn nghiêm trọng hơn cả việc không uống thuốc.

Và một khi dừng uống thuốc, tủy sống sẽ sản sinh ra rất nhiều tế bào bạch cầu

mới. Nếu vượt mức so với tiêu chuẩn mười lần, thì kể cả khi quay lại đây và

uống thuốc, cũng không thể hạ số lượng bạch cầu xuống. Chỉ có thể tiến hành

điều trị bằng hóa chất, sau đó phải chờ ai đó hiến tặng tủy sống phù hợp.

Tuyết Tuyết mặt mày

biến sắc. Tôi vỗ nhẹ vào tay động viên em, rồi quay lại nói với Chinh Viễn:

- Tôi không hiểu nhiều

về y học, tôi chỉ muốn biết, sau khi dừng uống thuốc, tôi có thể cầm cự được

bao lâu nữa?

- Nếu cộng them việc

nhiễm xạ cả hai lần đi và về, thì hết nửa năm chị phải quay lại ngay.

Hòn đá đè nặng trên

ngực khi nãy đã bị ủn xuống, tôi vui mừng gật đầu:

- Được nửa năm ư? Tốt

quá, tôi sẽ đi.

Vẻ mặt Chinh Viễn hiển

hiện nỗi thương cảm, cậu thở dài: - Ngải Tình, chị nên biết rằng, ngay cả khi

chị trở về đúng hẹn, sức khỏe của chị cũng sẽ bị tổn thương trầm trọng, rất khó

bù đắp. Cũng có nghĩa là chị sẽ phải giảm đi mười năm tuổi thọ hoặc dài hơn để

đổi lấy nửa năm ngắn ngủi này.

Tuyết Tuyết thốt lên

kinh hãi, nước mắt tuôn trào, cầm tay tôi nghẹn ngào:

- Cô ơi, chả trách họ

không cho cô đi. Em cứ nghĩ mình đang làm một việc tốt, đâu ngờ…

- Tuyết Tuyết, đừng lo lắng, cô không sao.

Tôi mỉm cười ngắt lời

cô bé, nắm tay cả hai người, kéo lại gần nhau:

- Tuyết Tuyết, Chinh

Viễn, cảm ơn hai bạn. Dù có thế nào tôi cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này. Tôi về

trước đây, cần chuẩn bị rất nhiều thứ mà chỉ còn một ngày nữa thôi, tôi phải tranh

thủ thời gian.

- Cô ơi, cô thật sự

muốn…

- Tuyết Tuyết, chồng

cô đang chờ cô ở Trường An, cô phải giữ lời hứa…

- Chị chờ một lát.

Chinh Viễn chợt nhớ ra

điều gì, vội vàng chạy đến bên máy vi tính, tìm kiếm và in ra một trang tài

liệu.

- Đây là bài thuốc

điều trị bệnh máu trắng theo phương pháp của Đông y tốt nhất hiện nay. Theo

phương pháp truyền thống này, chỉ có thể làm chậm lại tiến trình phát triển của

bệnh mà không thể chữa trị dứt điểm. Chị hãy mang theo, dù sao cũng hơn là

không thuốc thang gì cả.

Tôi cảm ơn, đón lấy

trang giấy, gấp gọn bỏ vào túi. Lúc mở cửa bước ra, vẫn còn nghe tiếng nói

nghẹn ngào phía sau lưng:

- Ngải Tình, chị nhất

định phải quay về. Khoa học kĩ thuật ngày càng phát triển, chị quay về sẽ có cơ

hội được chữa trị…

Tôi dừng bước, quay

đầu lại. Chinh Viễn ôm Tuyết Tuyết vào lòng, cả hai người đều nước mắt lưng

tròng nhìn theo tôi. Tôi mỉm cười, gật đầu cả quyết:

- Đừng lo, hoàn thành

xong tâm nguyện tôi sẽ trở về. Tôi còn phải nuôi dạy bé Rajiva kia mà…



- Mẹ xin lỗi đã khiến con

thức giấc.

Nhóc Rajiva dụi mắt,

gương mặt ngái ngủ nhìn tôi băn khoăn. Tôi mỉm cười đặt bé tựa lưng vào thành

giường, mặc áo khoác cho bé.

- Mẹ có chuyện quan

trọng muốn nói với con. Sau khi nghe xong, ngoài ông bà ngoại ra, con không

được kể cho ai khác, biết chưa?

Bé chớp chớp đôi mắt

to màu xám nhạt, đồng tử long lanh, trong veo tựa nước suối giữa rừng đại ngàn,

tinh khiết, ngọt ngào. Tôi cúi xuống, thì thầm vào tai con: - Mẹ phải vắng mặt

nửa năm để đi gặp bố.

- Rajiva cũng muốn đi!

Bé bật dậy, nhảy tưng

t