
ng, sau đó thì bật cười ha hả. Một người kiệm lời như cậu ấy mà cũng có
lúc vui vẻ đến vậy. Tôi tủm tỉm nhìn hai bạn trẻ, rồi quay sang nháy mắt với
chú Lý.
Tôi báo cáo việc này
lên khoa. Vì tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp, nên khoa cử tôi tháp tùng Tuyết
Tuyết đến trung tâm nghiên cứu. Lúc này đã là cuối tháng mười, sau tiệc sinh
nhật thứ năm của nhóc Rajiva, tôi bắt đầu bàn giao công việc ở khoa. Đầu tháng
mười một, tôi, chú Lý, cậu Chinh Viễn và cô sinh viên năm hai Tuyết Tuyết cùng
đáp chuyến tàu đi về miền Tây.
Cảm xúc ùa về khi tôi
trở lại trung tâm nghiên cứu. Đã mười năm kể từ ngày “sếp” đưa tôi đến nơi này
(năm đó tôi mới hai mươi hai tuổi). Mười năm qua, cuộc đời tôi đã trải qua bao
biến động. Nếu không có nhóc Rajiva, tôi quả thật không biết, rốt
cuộc là mình đang tỉnh hay đang mơ. Tôi thẫn thờ ngắm nhìn cỗ máy vượt thời
gian ở cách mình một lớp kính thủy tinh, nước mắt cứ thế tuôn trào. Ước gì tôi
lại được bước lên cỗ máy ấy, để vượt qua cách trở thời gian và không gian, trở
về gặp lại người chồng mà tôi ngày đêm thương nhớ. Chinh Viễn đứng bên tôi, thở
dài, kéo tay tôi rời khỏi căn phòng ấy.
Khi biết tin mình đã
vượt qua kì kiểm tra sức khỏe, Tuyết Tuyết ôm chầm lấy Chinh Viễn, nhảy cẫng
lên vì sung sướng, khiến cậu ta đỏ mặt vì ngượng. Cuộc thí nghiệm sẽ được tiến
hành sau ba tháng nữa, vì vậy, nhóm nghiên cứu đã yêu cầu Tuyết Tuyết thực hiện
công tác chuẩn bị: học sử dụng thành thạo các dụng cụ thủ công, học vẽ tranh,
phác họa hình ảnh, luyện tập sức khỏe và học võ. Tôi phụ trách bổ túc một cách
chi tiết và toàn diện kiến thức lịch sử cho em, mỗi ngày lên lớp hai giờ đồng
hồ.
Tôi không lạ lẫm với
cuộc sống ở trung tâm nghiên cứu, có điều, tôi quá nhớ nhóc Rajiva. Mỗi ngày
gọi điện về nhà, cứ nghe thấy giọng nói lảnh lót của con là lại không cầm được
nước mắt. Tôi bàn bạc với chú Lý và chú đã đồng ý để bố mẹ tôi đưa nhóc Rajiva
đến đây sống cùng tôi. Trở lại nơi đã sinh ra mình, nhóc Rajiva được đón tiếp
nhiệt liệt, hầu hết mọi người trong trung tâm nghiên cứu đều đến đón bé để được
ôm bé một cái. Điều đặc biệt là, bé nhớ tên của từng chú, từng bác, từng cô,
từng chị, không sai một ai, giọng ngọt lịm như mía lùi. Ai nấy đều tươi cười
hoan hỉ, đều đòi thơm bé, đồ chơi và đồ ăn vặt của bé chất đầy căn phòng nhỏ.
Bé vẫn nhớ nơi này, nên chỉ sau vài ngày, đã có thể làm hướng dẫn viên, đưa ông
bà đi tham quan khắp nơi trong trung tâm nghiên cứu.
Nhóc Rajiva năm tuổi
hiếu học giống hệt cha. Các cô các chú chuyên gia ở đây thường giảng giải
cho bé nghe vô số điều thú vị mà những đứa trẻ cùng tuổi bình thường khác không
thể tưởng tượng nổi. Nhưng bé vẫn thích chơi với chú Chinh Viễn hơn cả,
suốt ngày quấn lấy chú đòi xem kính hiển vi, và tự mình làm các tiêu bản sinh
vật.
Bé nói với tôi, chú
Chinh Viễn và cô Tuyết Tuyết rất lạ lùng. Cô Tuyết Tuyết thường xuyên tìm gặp
chú Chinh Viễn để hỏi những câu hỏi rất ngớ ngẩn, nhưng chú Chinh Viễn chẳng
bao giờ bực mình vì điều đó. Bé còn nói thường hay bắt gặp hai người đỏ
mặt một cách vô cớ. Tôi mỉm cười dặn dò, sau này nếu thấy chú Chinh Viễn và cô
Tuyết Tuyết gặp nhau thì phải tránh đi chỗ khác chơi.
Ba tháng sau, chúng
tôi đã đón một cái Tết linh đình ở trung tâm nghiên cứu. Ngày mùng mười tháng
một, nhóc Rajiva sáu tuổi cùng tôi đón sinh nhật lần thứ ba mươi ba và hát chúc
mừng sinh nhật mẹ. Giọng hát non nớt của bé khiến tôi nhớ lại kỉ niệm về một
ngày sinh nhật mà tôi được hai anh em Rajiva hát chúc mừng. Mới đấy, đã mười
năm.
Sau rằm tháng giêng,
chỉ còn một tuần nữa là đến cuộc thí nghiệm của Tuyết Tuyết. Ngoài trời,
tuyết rơi trắng xóa, nhưng nhờ có tấm tỏa nhiệt, căn phòng vẫn rất ấm áp. Chỉ
có điều, cô gái Tuyết Tuyết thường ngày cười nói ríu rít như sơn ca và khát
khao cháy bỏng được vượt thời gian, thì nay, bỗng nhiên càng ngày càng trầm
lặng, lúc học bài em thiếu tập trung, thường nghĩ ngợi vẩn vơ, hình như có tâm
sự gì đó.
- Tuyết Tuyết, đang
mải nghĩ chuyện gì vậy?
Tôi ngừng giảng bài,
kéo cô học trò đang mộng du trở về với hiện thực.
Tuyết Tuyết bừng tỉnh,
hai má đỏ ửng:
- Thưa cô, em đang
nghĩ, vì sao mình lại thích vượt thời gian.
Tôi đặt sách xuống,
cười hỏi: - Ừ, vì sao em lại thích vượt thời gian? Cô bé trầm tư giây lát, nét
mặt gợn chút ảm đạm:
- Em yêu thích môn
lịch sử, nên năm xưa mặc dù bị cả nhà phản đối, em vẫn quyết tâm đăng ký học
khoa Lịch sử. Nhưng khi chỉ còn vài năm nữa là tốt nghiệp, thì đột nhiên em
nhận ra sự khắc nghiệt của thực tế đời sống. Lịch sử không phải là một
chuyên ngành được ưa chuộng hiện nay. Người nào muốn theo đuổi chuyên ngành này
phải chấp nhận định mệnh cô đơn và cuộc sống thanh bần. Hãy xem các anh chị
khóa trên, những người có công việc liên quan đến chuyên ngành lịch sử
chỉ đếm trên đầu ngón tay. Gia đình muốn em học tiếng Anh, học kinh doanh. Bạn
bè em ai cũng có những toan tính riêng vì sợ ra trường sẽ thất nghiệp.
Giữa hiện thực và lí tưởng là khoảng cách xa vời vợi.
Tôi gật đầu đồng tình,
buồn bã thở dài theo Tuyết