
yên tâm làm việc và nghiên cứu.
Mẹ cố kìm chế nỗi xúc đông, huých khuỷu tay vào bố. Bố tôi vuốt ve gương mặt nhóc Rajiva, gật đầu đồng ý.
- Ngải Tình!
Cửa văn phòng nghiên
cứu sinh bật mở, tiếng cười hào sảng cuốn theo một dáng người mảnh khảnh ùa vào
phòng.
- Không, phải gọi là
giáo sư Ngải Tình mới đúng.
- Cháu chỉ là phó giáo
sư thôi ạ.
Tôi niềm nở nghênh đón
khách quý. Hôm qua, tôi nhận được điện thoại của Giám đốc Lý, thông báo rằng
chú và cậu Chinh Viễn về dự họp ở Bắc Kinh, nhân tiện muốn ghé qua thăm tôi,
nhóc Rajiva và cả thầy Quý vừa về nghỉ hưu nữa.
- Như thế cũng đáng nể
lắm rồi. Thông thường, người ta phải sau năm năm giảng dạy mới được đề bạt phó
giáo sư, cháu chỉ mất có hai năm rưỡi, lại đã hoàn tất bảo vệ học vị tiến sỹ
nữa, đáng chúc mừng lắm.
Tôi lắc đầu không dám
nhận, tươi cười mời hai người ngồi và rót trà tiếp khách.
Giám đốc Lý vừa ghé
môi thổi lá trà, vừa chăm chú quan sát tôi:
- Mấy năm không gặp mà
cháu chẳng thay đổi chút nào. Nhớ ngày nào thầy Quý dẫn cháu đến trung tâm
nghiên cứu, khi ấy cháu vẫn còn là một cô bé nhút nhát. Bây giờ cháu đã là một
mĩ nữ rồi. Ha ha, có sinh viên nào gọi cháu là nữ giáo sư xinh đẹp của khoa
Lịch sử không thế?
Giám đốc Lý lại bật
cười ha hả. Chinh Viễn lôi trong ba lô ra chú chó đồ chơi “siêu khuyển thần
thông”[1'> đưa cho tôi:
[1'> Tên một bộ phim
khoa học viễn tưởng hài hước của Châu Tinh Trì, năm 2008, còn gọi là phim
“Trường Giang số 7”.
- Chị Ngải Tình, đây
là quà cho nhóc Rajiva. Hai năm không gặp, mọi người trong trung tâm nhớ cậu bé
lắm. Giờ nhóc đã năm tuổi rồi, chắc là đáng yêu lắm.
Tôi vui vẻ đón lấy:
- Cảm ơn chú lúc nào
cũng chiều Rajiva. Cháu chú bây giờ tinh nghịch lắm, cả bố mẹ cháu và vợ chồng
thầy Quý đều rất mực cưng Rajiva. Cháu nghe nói ông Lý và chú Chinh Viễn đến
chơi thì mừng lắm, bảo rất muốn gặp hai người.
- Hả, cậu nhóc vẫn còn
nhớ chúng tôi ư? Chú Lý thích thú bật cười: - Mà cũng phải thôi, nhóc Rajiva là
thần đồng, chỉ số IQ 200 kia mà, trí nhớ của cậu bé vượt xa người bình thường.
Chinh Viễn hồi nhỏ cũng là thần đồng nổi tiếng đấy. Hai thần đồng tề tựu tại
trung tâm nghiên cứu và trở thành bạn tốt của nhau.
Chinh Viễn mỉm cười
hiền hoa khi nghe chú Lý khen mình, cậu ấy vẫn dễ chịu như ngày nào. Khi chúng
tôi còn ở trung tâm nghiên cứu, cậu ấy rất quý Rajiva, thường dẫn bé đi chơi và
dạy bé những kiến thức về sinh học. Có rất nhiều điều kì lạ, thú vị mà ngay cả
tôi cũng không biết hết, thế là nhóc Rajiva lại được dịp “trổ tài” trước mặt
mẹ.
Chú Lý đưa mắt nhìn
“đệ tử”, vẻ hài lòng, tiếp tục cười nói:
- Tôi đang đào tạo
Chinh Viễn trở thành người kế nhiệm vị trí của tôi. Bây giờ cậu ấy là cánh tay
phải, cánh tay trái đắc lực của tôi đấy. Vài năm nữa, đến tuổi nghỉ hưu, tôi
cũng học theo anh Quý, về nhà vui vầy với cháu con, vườn tược thôi.
- Từ lâu, cháu đã biết
Chinh Viễn là một người tài giỏi. Mà cậu ấy mới ba mươi, đúng là tuổi trẻ tài
cao.
Tôi nhìn thần đồng về
lĩnh vực sinh hóa ấy đầy ngưỡng mộ. Ngày mà tôi vừa chân ướt chân ráo đến trung
tâm nghiên cứu, Chinh Viễn (khi ấy kém tôi ba tuổi) đã bảo vệ xong luận án tiến
sỹ.
- Cậu Chinh Viễn kết
hôn chưa thế? Chú Lý lắc đầu ái ngại: - Tôi cũng đang sốt ruột lắm đây. Năm đó,
chính tôi là người đưa anh chàng tài giỏi này đến trung tâm nghiên cứu. Mải mê
nghiên cứu khoa học quá, đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa có bạn gái. Trung tâm của
chúng ta tọa lạc ở vùng đất xa xôi hẻo lánh, những người bằng lòng tới đó làm việc
toàn các chị, các cô, chẳng có cô gái trẻ trung nào chịu đến đó cả. Ngải Tình
à, khoa Lịch sử của cháu nhiều nữ sinh lắm phải không, hay là cháu giới thiệu
bạn gái cho Chinh Viễn đi.
- Giám đốc!...
Chinh Viễn lại đỏ mặt
rồi! Cậu ấy có chiều cao trung bình, dáng người mảnh khảnh, ứng xử nho nhã,
tính cách hướng nội, nên mỗi khi nói chuyện với con gái thường hay đỏ
mặt. Năm đó, trong trung tâm nghiên cứu phần lớn là những người lớn tuổi, cậu
ta là người trẻ nhất. Chúng tôi xấp xỉ tuổi nhau, tính tôi lại hướng ngoại, nên
hai chúng tôi rất hợp nhau. Giám đốc Lý nhiều lần muốn gắn kết, nhưng chúng tôi
đều thẳng thắn bày tỏ quan điểm, rằng chúng tôi chỉ có thể là bạn tốt của nhau.
Nhớ lại chuyện năm
xưa, thấy thật thú vị, bất giác tôi muốn trêu chọc Chinh Viễn:
- Được chứ, này Chinh
Viễn, đàn ông hiền lành, tốt tính, lại thông minh, sâu sắc, thật thà và không
phong lưu như cậu, cô gái nào lấy được cậu là phúc đức của cô gái đó.
- Chị Ngải Tình, đừng
trêu tôi. Còn chị thì sao? Vẫn một mình ư?
Chinh Viễn nhìn tôi đầy
vẻ quan tâm.
- Tình cảnh của tôi
thế nào, cậu biết rồi đấy, cả đời này, tôi không thể tiếp nhận bất cứ người đàn
ông nào khác… Tôi cười buồn, lắc đầu.
- Ngải Tình, cháu còn
trẻ, nhóc Rajiva cần có một gia đình trọn vẹn, hãy vì cháu nó mà thử tìm…
Tôi ngắt lời chú Lý,
nghiêm nghị:
- Cháu đã kết hôn, và
đó là cuộc hôn nhất duy nhất trong đời cháu.
Mấy năm qua, bố mẹ và
thầy Quý đã khuyên nhủ tôi không biết bao nhiêu lần, họ còn sắp xếp để tôi đi
xem mặt nữa, nh