Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326790

Bình chọn: 7.00/10/679 lượt.

ưng tôi đều từ chối. Thầy Quý thường thở vắn than dài với tôi,

rằng làm gì có ai trông đợi một tương lai mờ mịt như vậy? Anh bạn học trên tôi

một khóa, ngày xưa thề non hẹn biển là thế, ngày tôi trở về, cũng đã sinh con

đẻ cái rồi. Tôi chỉ mỉm cười đáp rằng, chồng tôi có thể chờ được, thì tôi cũng có

thể chờ được…

Nhác thấy vẻ mặt bực

bội của chú Lý, tôi vội vàng hắng giọng, chuyển đề tài:

- Không nói chuyện này

nữa, dự án vượt thời gian của trung tâm tiến hành đến đâu rồi?

- Không ổn.

Chú Lý lắc đầu, thở

dài thườn thượt, nhấp một ngụm trà, tiếp tục:

- Dự án này tính đến

nay đã trải qua mười năm, nhưng mới chỉ có mình cháu là vượt thời gian thành

công, trở về thời cổ đại. Tất cả các tình nguyện viên khác đều thất bại. Không

biết vấn đề nằm ở chỗ nào nữa.

Chinh Viễn suy nghĩ

một lát, tiếp lời:

- Cháu cứ có cảm giác,

kết quả này liên quan đến thể chất của các tình nguyện viên. Nếu chúng ta tìm

được một người có đặc điểm thể chất giống chị Ngải Tình, biết đâu lại thành

công.

Tôi thận trọng dò hỏi:

- Vậy, sao không để

cháu thử một lần nữa?

- Ngải Tình à, cháu

nên từ bỏ ý định đó đi là hơn. Sau năm lần vượt thời gian, cộng với cuộc phẫu

thuật cấy ghép tủy cho nhóc Rajiva, làm sao chúng tôi dám để cháu tiếp tục cuộc

thí nghiệm lần thứ sáu?

Chú Lý khoát tay như

xua tay, một mực từ chối.

- Hiện giờ cháu vẫn

đang phải uống thuốc mỗi ngày để duy trì số lượng tế bào bạch cầu trong máu ở

mức cân bằng. Rủi mà cháu gặp bất trắc, ai sẽ chăm sóc nhóc Rajiva?

Tôi cười buồn, câu trả

lời quả nhiên vẫn là như vậy.

- Cháu đã điều trị

từng ấy thời gian, chưa biết chừng có thể thử một lần nữa.

- Không được.

Chú Lý đứng lên, bước

đến bên tôi, vẻ mặt nghiêm nghị: - Cháu chỉ muốn trở về thời đại của Kumarajiva

thôi, nếu thay đổi không gian và thời gian, liệu cháu có bằng lòng đi không?

Chúng tôi thực hiện dự án này, mong muốn lớn nhất là có thể đưa con người trở

về với thời đại của các nhân vật có tầm ảnh hưởng đặc biệt to lớn đến tiến

trình phát triển của lịch sử kia.

Dường như kịp nhận ra

vẻ thất vọng trên gương mặt tôi, chú Lý vội vàng chữa cháy:

- Chú không có ý nói

rằng Kumarajiva không phải nhân vật quan trọng. Nhưng chúng tôi hy vọng có thể

kiểm chứng thời đại của các vĩ nhân quan trọng như Tần Hoàng, Hán Vũ, Đường

Tông, Tống Tổ[2'>.

[2'> Tần Hoàng: Tần

Thủy Hoàng (Ung Chính), hoàng đế nhà Tần. Hán Vũ: Hán Vũ Đế (Lưu Thiết), hoàng

đế nhà Tây Hán. Đường Tông: Đường Thái Tông (Lý Thế Dân), hoàng đế nhà Đường.

Tống Tổ: Tống Thái Tổ (Triệu Khuông Dẫn), hoàng đế nhà Bắc Tống.

- Cháu…

- Em làm được!

Cô gái đẩy cửa bước

vào, nhưng vì vội quá, em bị vấp, chồng tài liệu trên tay loạt soạt rơi xuống

nền nhà. Nhưng em không mảy may để tâm đến chuyện đó, mà lao tới, túm lấy tay

Chinh Viễn, vẻ mặt van nài, cầu khẩn:

- Xin hãy cho em tham

gia.

Tôi giật mình. Đó là

cô sinh viên chuyên khoa mà tôi từng giảng dạy trong năm đầu về làm giảng viên

tại trường. Năm nay em đã là sinh viên năm thứ hai.

- Tuyết Tuyết[3'>, em…

[3'> Âm Hán-Việt: Ngai

Ngai, nghĩa là trắng như tuyết. Chúng tôi đổi tên nhân vật này thành Tuyết

Tuyết để phù hợp với cách gọi tên của người Việt.

Cô bé chớp chớp đôi

mắt sáng, lanh lợi, mặt đỏ như gấc chín.

- Em xin lỗi cô, em

không cố ý mà chỉ là vô tình nghe thấy thôi ạ.

Tôi biết rất rõ hiệu

quả cách âm của tòa nhà đã xuống cấp của khoa lịch sử. Nhưng điều khiến tôi lo

lắng chính là cô sinh viên này không hề đỏ mặt vì xấu hổ mà vì quá ư phấn

khích.

Cô bé liến thoắng, ríu

rít hệt như một chú chim sẻ, hào hứng lắc mạnh cánh tay của Chinh Viễn. Có lẽ

vì đoán rằng anh chàng hiền lành, cù lần này sẽ không lớn tiếng quát nạt con

gái:

- Vượt thời gian về

thời cổ đại, đúng không ạ? Có thể như thế được ư? Em cứ nghĩ chuyện này chỉ có

trong tiểu thuyết. Xin hãy cho em một cơ hội, em làm được mà! Ước mơ lớn nhất

trong cuộc đời em là được vượt thời gian, ngay cả tiểu thuyết, em cũng chỉ đọc

các bộ về vượt thời gian. Tần Hoàng, Hán Vũ, Đường Tông, Tống Tổ, các vị muốn

em đi đâu, em sẽ đi đó. Em chỉ muốn được thoát khỏi cái thế kỷ XXI vô vị, chán

ngắt, tẻ nhạt vô cùng vô tận này thôi!

Cô bé tuôn ra cả một

tràng dài như bắn súng liên thanh, khiến tôi ung cả đầu, tôi ngó sang Chính

Viễn, thấy gương mặt cậu ta đỏ như gấc chín, cánh tay bị Tuyết Tuyết lắc liên

hồi, vẻ mặt đầy bối rối.

- Cậu Chinh Viễn thấy

thế nào…

Chinh Viễn từ tốn rút

tay ra, đằng hắng, quan sát Tuyết Tuyết từ đầu đến chân, cố gắng lấy lại vẻ

nghiêm nghị và nắn cho giọng mình thật công tâm:

- Tôi thấy vóc dáng

của cô ấy rất giống chị Ngải Tình, chi bằng cứ để cô ấy thử xem sao. Nhưng dù

sao, phải chờ đến khi tới trung tâm nghiên cứu tiến hành kiểm tra chi tiết mới

có thể kết luận.

Rồi cậu ta quay sang

Tuyết Tuyết, ánh mắt lấp lánh sau cặp kính cận dày cộp, cất giọng nhẹ nhàng:

- Em tên gì?

- Bạch Tuyết Tuyết…

Cô bé lí nhí đáp. Sau

khi chạm phải ánh mắt của Chinh Viễn, cô nàng đã lấy lại vẻ nữ tính, đã biết

ngượng ngùng, e lệ cúi đầu xuống.

Chinh Viễn lúc đầu hơi

ngỡ ngà


Polaroid