
nên tròn đầy, đó chính
là trách nhiệm của người dịch kinh.
Ai nấy đều lắng nghe rất chăm chú và trăn trở về mối quan hệ giữa
phương pháp dịch ý và dịch nghĩa. Tăng Duệ đột nhiên giơ cao cánh tay
phải vẫn đang cầm bút, nói:
- Thưa thầy, dịch là: “Người với trời gặp gỡ trong một thể giao hòa” có được không ạ?
Rajiva quay người lại, vui mừng nhìn Tăng Duệ:
- Câu này dịch khá lắm, vẫn giữ được ý tứ nguyên tác lại vừa trôi chảy, thanh thoát.
Sau đó, chàng quay sang Trúc Đạo Sinh:
- Đạo Sinh, con hãy chép câu này lại. Chàng nhìn khắp lượt các nhà sư, cất giọng sang sảng:
- Rajiva là người Tây vực, tuy sống ở đất Hán nhiều năm, nhưng không
thể thông thạo ngôn ngữ của người Hán như người gốc Hán, do vậy trong
quá trình dịch thuật, khó tránh khỏi sai sót, các vị không được thờ ơ
với những sai sót ấy. Kinh văn có được chuyển dịch chính xác và thành
công hay không, không thể chỉ dựa vào sức lực của một mình ta.
Tôi ngồi trên đệm cói, mỉm cười ngắm nhìn con người bận rộn ấy, hạnh
phúc dâng tràn trong tim. Chồng tôi lúc nào cũng là một con người khiêm
tốn, hiếu học, nhiệt thành với học trò, khiêm cung và mẫu mực. Tuệ Giảo
đánh giá chàng là người: “Thuần hậu, đức độ, nhân ái, bao dung, khiêm
cung, hiếu học, cần mẫn, miệt mài”. Những lời khen ngợi này không hề
khoa trương chút nào.
Kết thúc một ngày, tôi trở về nơi ở cùng chàng sau giờ tụng kinh buổi tối, khi ấy, mặt trời đã ngả về tây, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu rọi
thần thái an nhiên, tự tại của chàng. Tôi mê mải ngắm nhìn chàng, nụ
cười đậu mãi trên môi. Chàng nhìn tôi cười, cũng cười theo. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa dìu dịu, tôi nắm tay chàng, cùng nhau bước về
nhà…
Chương
92: Mưu kế của Mộ Dung Siêu
Tôi
chầm chậm cất bước trên những bậc đá của lối đi dẫn lên đỉnh Tử Các Phong,
thuộc dãy núi Chung Nam Sơn, mở căng lồng ngực, hít hà thật sâu bầu không khí
trong lành, tinh khôi cuối tuần này. Nơi ở của Rajiva giống như một bệnh viện
điều dưỡng cao cấp thời hiện đại với danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp và không khí
tĩnh mịch, thanh bình. Ven đường là những hàng tùng bách cao vút, và những khóm
tre trúc xanh ngút ngàn, tỏa bóng râm mát. Đình hóng gió, vọng lầu thấp thoáng
ẩn hiện trên những đỉnh đồi cheo leo phía xa xa, khung cảnh rất đỗi yên bình,
nên thơ. Mỗi buổi sáng, sau khi Rajiva đến chùa, tôi đều tới ngọn núi Khuê
Phong cách nhà không xa để leo núi, tập thể dục. Hôm nay đột nhiên nảy ra ý
định muốn leo lên một ngọn núi khác của ngọn Tử Các Phong, nhưng tôi không tìm
thấy Mộ Dung Siêu đâu cả, nên đành đi một mình.
Mấy
ngày chinh phục ngọn Khuê Phong, đều có Mộ Dung Siêu đi cùng, cậu ra nói rằng
muốn rèn luyện sức khỏe. Nhưng tôi biết, cậu ta muốn tôi giúp để có thể liên
lạc với chú mình. Một nguyên nhân nữa là vì Mộ Dung Siêu rất muốn được nghe tôi
kể tiếp cậu chuyện về Lưu Bang và Hạng Vũ năm xưa. Kể hết chuyện Lưu Bang, Hạng
Vũ, lại kể sang “Tam quốc sách”. Người mẹ Sính Đình của cậu ta tuy rất giỏi thơ
phú, nhưng cô ấy không mấy hứng thú với những câu chuyện lịch sử chém giết đẫm
máu. Hô Diên Bình không phải là người hay chữ, nên cũng không thể truyền dạy
những kiến thức đó cho Mộ Dung Siêu. Nhà lại nghèo, không mua nổi sách, nay
được tôi giảng giải cho nghe, cậu ta đương nhiên rất vui mừng. Ngày nào cũng
đòi tôi kể chuyện, và chỉ khi nào tôi phải đi xử lý công việc, cậu ta mới chịu
“buông tha” cho tôi với nỗi tiếc nuối ngập tràn.
Leo
đến lưng chừng núi, muốn dừng lại nghỉ ngơi ở một đình hóng gió, nên tôi đã men
theo một lối đi nhỏ hoa lê nở đầy. Được mấy bước, chợt tôi nhìn thấy trong đình
có hai bóng người: Một thanh niên cao lớn, tráng kiện, vận quần áo màu thiên
thanh nho nhã, lịch lãm và một thiếu nữ váy hồng yêu kiều tha thướt. Chàng trai
đang trầm ngâm dõi mắt nhìn dãy núi xa xa, cô gái im lặng cúi đầu, đứng phía
sau. Trai thanh gái lịch, váy hồng liễu xanh, tạo nên một khung cảnh thơ mộng,
lãng mạn. Chỉ có điều, khi nhận ra họ là ai, tôi bỗng thấy kinh ngạc và khó xử.
Chả
trách, sáng sớm đã không thấy Mộ Dung Siêu đâu, thì ra cậu ta bận chạy đến chỗ
này hẹn hò. Cô gái xinh đẹp kia, không phải vợ cậu ta, mà là một trong các
thiếu nữ Lương Châu đang trú ngụ tại nhà chúng tôi: Yến Nhi.
Đúng
lúc tôi đang bối rối không biết có nên tránh đi hay không, thì họ nghe thấy
tiếng bước chân tôi. Họ quay đầu lại, và khi nhận ra tôi, cả hai đều đỏ mặt,
rồi cả hai cùng bối rối. Tôi nhếch môi cười, quay lưng bỏ đi.
-
Cô cô, xin dừng bước!
Mộ
Dung Siêu lao đến giữ tay tôi lại, rồi quay sang nói với Yến Nhi:
-
Cô về trước đi.
Yến
Nhi nhìn tôi bằng ánh mắt rất phức tạp, mặt đỏ như gấc chín, rảo bước qua tôi,
vội vã xuống núi. Tôi đi theo Mộ Dung Siêu vào đình hóng gió, bóng chiếc váy
hồng ngày càng khuất dần. Họ bắt đầu từ khi nào vậy? Sao tôi không hề hay biết?
Yến Nhi bảo rằng, cô ấy ái mộ Rajiva ngay từ lần gặp đầu tiên mà! Lẽ nào bây
giờ cô ấy chuyển sang mục tiêu khác?
Mộ
Dung Siêu đứng bên cạnh tôi, vạt áo thiên thanh phất phơ trong gió, ánh nắng
buổi sớm tỏa rạng, càng làm nổi