
bật vẻ điển trai, thư sinh của cậu ta. Chàng
trai trẻ này trẻ trung, đẹp trai là thế, lại mang trong mình khí chất cao quý
bẩm sinh của dòng dõi Mộ Dung, Yến Nhi từ bỏ Rajiva mà theo đuổi cậu ta cũng là
điều dễ hiểu. Nghĩ như vậy, nỗi bực bội của tôi khi nãy tan dần.
Nhưng,
tôi vẫn không kìm được một tiếng thở dài:
-
Siêu ơi, cháu làm như vậy là có lỗi với vợ cháu.
Cậu
ta sững sờ, mặt đỏ như gấc, lắp bắp:
-
Cháu… cháu không… chị ấy cũng sẽ không…
Đến
lượt tôi sững sờ. Trầm ngâm hồi lâu, tôi quay mặt sang hướng khác, ngắm nhìn
những dãy núi trùng điệp, tươi xanh ngợp mắt. Đúng vậy, Mộ Dung Siêu không cho
rằng như thế là phản bội vợ mình. Cậu ta kết hôn rồi thì sao? Ở thời đại này,
đàn ông có quyền năm thê bảy thiếp. Hô Diên Tĩnh dẫu có biết chuyện, cũng chỉ
lặng lẽ tủi thân mà thôi. Cô ấy hiền lành, dễ chịu là thế, rất có thể sẽ dễ
dàng chấp nhận việc Yến Nhi làm vợ lẽ của Mộ Dung Siêu. Ngày sau, Mộ Dung Siêu
sẽ trở thành vua một nước, dù chỉ là một quốc gia nhỏ bé, thế lực yếu mỏng,
không có đủ tam cung lục viện như bao Hoàng đế khác, nhưng chắc chắn, cậu ta sẽ
không chỉ có một người vợ là Hô Diên Tĩnh.
Có
điều, tôi đến từ thế kỷ XXI, tư tưởng một vợ một chồng đã ăn sâu vào tiềm thức.
Tôi lại được chứng kiến đôi trẻ sống bên nhau, cùng nhau vượt qua hoạn nạn từ
thuở nhỏ. Mấy ngày qua, tôi đã để ý và biết rằng Hô Diên Tĩnh rất nặng lòng với
Mộ Dung Siêu. Thế nên, cứ nghĩ đến việc cậu ta phản bội vợ mình, tôi lại cảm
thấy buồn bực trong lòng.
-
Cô cô giận cháu ư?
Mộ
Dung Siêu đặt tay lên vai tôi. Quay đầu lại, nhận thấy vẻ ngạc nhiên lạ lùng
xen lẫn nỗi lo lắng trong mắt cậu ta. Tôi lên tiếng:
-
Siêu à, lẽ ra cô không nên can dự vào chuyện này, nhưng thực lòng cô không muốn
thấy cháu có năm thê bảy thiếp, nay người này mai người khác, không chung tình,
chung thủy.
Cậu
ta sững sờ, nhìn tôi không chớp mắt, hắng giọng nói:
-
Cô hiểu nhầm rồi. Cháu và cô ấy không có chuyện gì cả. Gần đây, cô ấy cứ lén
lút tặng quà cho cháu, lúc thì túi thơm, lúc thì giày vải, lúc lại túi thêu…
Cháu hiểu ý tứ của cô ấy, nên hôm nay hẹn riêng cô ấy đến đây để nói rõ ràng,
cháu chưa có ý định cưới vợ lẽ. Vậy là tôi đã trách nhầm cậu ta! Tôi gãi đầu,
cười gượng gạo. Không ngờ Mộ Dung Siêu lại là người nguyên tắc như vậy. Yến Nhi
xinh đẹp hơn Hô Diên Tĩnh nhiều, vậy mà cậu ta không hề động lòng.
Cậu
ta bước tới, đứng cạnh tôi, phóng mắt ngắm cảnh đồi núi trùng điệp. Một lúc sau
mới buông tiếng thở dài:
-
Lúc này mà tính chuyện nạp thiếp là thiếu lý trí. Cháu chỉ tạm thời lưu lại
Trường An để tìm kiếm cơ hội liên lạc với chú cháu. Nếu cưới Yến Nhi, một mình
cháu phải chăm sóc ba người phụ nữ, đường đi xa xôi, hiểm trở, giữa thời buổi
binh đao loạn lạc này, cháu làm sao gánh vác nổi.
Tôi
há hốc miệng, rồi tự phạt bằng việc đánh vào đầu mình một cái. Vì sao đầu óc
tôi lúc nào cũng toàn nghĩ đến chuyện yêu đương thế nhỉ? Tôi đã quên mất
người trước mặt mình là Mộ Dung Siêu, người mà lúc nào cũng chỉ nghĩ đến vương
vị, quyền lực, mà không phải tình yêu.
Cậu
ta chăm chú quan sát phản ứng của tôi, ánh mắt lấp lánh những ý tứ khó hiểu.
Tôi lắc đầu, buồn nản:
-
Nắng quá, chúng ta về thôi.
Cậu
ta kéo tay tôi lại, thận trọng rút từ trong người ra một túi vải bọc gì đó khá
dài. Đó là một thanh gươm cong, chừng bảy, tám tấc, bao gươm dát vàng, nạm ngọc
ngà châu báu lấp lánh. Cậu ta nâng niu thanh gươm vàng trong tay, rút ra khỏi
vỏ, lưỡi gươm sắc nhọn, phản chiếu thứ ánh sáng buốt lạnh. - Đây là di vật bà
nội cháu để lại trước lúc lâm chung. Năm xưa, khi ra đi, chú cháu đã nói rằng
ngày sau sẽ nhờ vào thanh gươm này để nhận nhau. Bà nội căn dặn rằng: nhất định
phải tìm được chú cháu, nhất định phải khôi phục đại nghiệp của nhà Mộ Dung.
Tôi
lặng nhìn thanh gươm chứa nặng sự kí thác, lòng tin tưởng và khát vọng cháy
bỏng mấy đời nhà Mộ Dung. Ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ thanh gươm, chiếu rọi
tham vọng mãnh liệt dâng trào trong mắt Mộ Dung Siêu. Trong lòng đột nhiên thấy
buồn ảo não, không ngăn nổi tiếng thở dài:
-
Siêu ơi, những ngày qua cháu dành thời gian để leo núi cùng ta, hôm nay lại cho
ta xem những thanh gươm này, mục đích là muốn ta giúp cháu chuyện gì?
Cậu
ta ngẩng lên, vẻ ngượng ngập:
-
Cô cô biết cả rồi ư?
Cậu
ta suy nghĩ một lát, rồi nhìn tôi nghiêm nghị:
- Mẹ kể với cháu rằng, năm xưa ở Guzang, cô cô từng kết giao với Lý Cảo,
Đoàn Nghiệp, Đỗ Tấn và cả Thư Cử Mông Tốn nữa. Bọn họ đều rất mực nể trọng pháp
sư và cô cô. Những người này không hề tầm thường, họ nể trọng cô bởi vì cô có
điểm gì đó hơn người. Những ngày qua được nghe cô bàn chuyện kim cổ luận
việc giang sơn, cháu lấy làm cảm phục vô cùng. Người phụ nữ tài giỏi như cô,
trên đời này thực là khó kiếm. Đột nhiên cậu ta quỳ xuống, nhìn tôi khẩn thiết:
-
Cô cô đã nhiều lần cứu mạng cháu, ngày sau cháu nhất định sẽ báo đáp. Không
biết, cô cô có thể chỉ cho cháu cách liên lạc với chú cháu được không?
Tôi
kinh ngạc, dạt sang bên, né tránh rồi cất giọng bình thản:
-
Cháu đứng lên đi, cô là đ