
bờ nói chuyện, được không?
Thấy tôi thay đổi thái độ, cậu ra mừng ra mặt, vội vàng đỡ tôi dậy,
dìu tôi lên bờ. Tôi vắt kiệt nước trên quần áo, hong khô dưới ánh mặt
trời, những giọt nước nhỏ tí tách trên mặt đất, chỉ một lát đã đọng lại
thành vũng nước nhỏ dưới chân tôi.
- Cô cô…
Mộ Dung Siêu đặt một cánh tay lên vai tôi, giọng nói run rẩy, gợi tình.
Tôi hất mạnh cánh tay cậu ta ra, nghiêm mặt hỏi:
- Siêu à, cháu chỉ muốn dan díu với ta một thời gian, hay muốn quan hệ lâu dài?
Cậu ta sững người, hồi lâu mới khẽ đáp:
- Tất nhiên là cháu muốn được lâu dài với cô cô…
- Lâu dài ư? Ý cháu là sẽ cưới ta làm vợ?
- Chỉ cần cô bằng lòng rời xa pháp sư, cháu nhất định sẽ cưới cô.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, có vẻ hơi bối rối.
- Vậy còn chị Tĩnh của cháu thì sao?
- Cô và chị Tĩnh quen nhau đã lâu, chị ấy chắc chắn sẽ nhường cô làm chị cả.
Tôi bật cười mỉa mai, mới thế là đã kịp chia bà cả bà hai rồi cơ đấy. Tôi suy nghĩ một lát, hỏi:
- Cháu không muốn cưới Yến Nhi vì lo ngại cô ấy trở thành gánh nặng
cho cháu trên đường đi tìm chú ruột của cháu. Cô cô sức khỏe yếu ớt thế
này, ngày nào cũng phải uống thuốc, lẽ nào cháu không sợ gánh nặng này
ư?
Cậu ta cười rạng rỡ, vẻ mặt đắc ý:
- Cô khác với Yến Nhi, với tài năng và trí tuệ của cô, cháu tin rằng, cô nhất định sẽ giúp cháu giành được vương vị. Cháu cũng tin rằng, dù
đường xa dặm thẳng, cô sẽ tìm được cách tự bảo vệ bản thân.
Cậu ta nhìn tôi đắm đuối, rồi nắm tay tôi, dịu dàng nói:
- Cháu hứa sẽ không đối xử tệ bạc với cô, cô nhất định sẽ được sống
sung sướng. Tuy cuộc sống hiện nay của cháu vẫn còn rất vất vả, nhưng
nếu cô bằng lòng vạch đường chỉ lối cho cháu, cháu nhất định sẽ làm nên
cơ đồ.
Tôi giận sôi người, hít vào thở ra nhiều lần mới kìm chế được cơn bực tức. Cuối cùng tôi đã hiểu được động cơ của cậu ta. Cầu xin, nài nỉ mãi không được, cậu ta đã nghĩ ra chiêu bài dùng nam nhân kế để dụ dỗ tôi.
Tôi nghiêng đầu, ghé mắt nhìn cậu ta, cất giọng lạnh lùng:
- Nếu cháu muốn cô theo cháu, cháu phải bỏ Hô Diên Tĩnh, bằng không đừng hòng mưu lợi ở ta.
- Cô cô!
Cậu ta giật mình ngẩng mặt lên, ánh mắt hốt hoảng:
- Chị Tĩnh nào có tội tình gì, chị ấy là người hiền thục, an phận,
chắc chắn sẽ chung sống hòa thuận với cô cô, không có chuyện tranh giành ghen tị. Ngày sau lên ngôi, cháu sẽ phong cô làm Hoàng hậu.
Tôi bật cười, Hoàng hậu ư? Trước đây Mông Tốn cũng từng nói với tôi
như vậy. Những người đàn ông này đều cho rằng đó là món quà lớn nhất mà
họ dành cho phụ nữ ư? Tôi bước đi, nhưng cậu ta đã kéo tôi lại. Mộ Dung
Siêu cắn môi suy tính hồi lâu, sau đó ngẩng lên nhìn tôi, hít một hơi
thật sâu, chừng như phải hạ quyết tâm lớn lắm:
- Được, chỉ cần cô cô bằng lòng theo cháu, giúp cháu giành được vương vị, cháu sẽ bỏ chị Tĩnh.
Tôi chăm chú ngó cậu ta hồi lâu, rồi bật cười ha hả. Mộ Dung Siêu ơi
Mộ Dung Siêu, vì cái ngai vàng ấy mà cậu sẵn sàng bỏ rơi cả người vợ kết tóc se tơ với mình. Chả trách, sau khi liên lạc được với sứ giả do Mộ
Dung Đức bí mật cử đến, cậu ta đã bỏ mặc mẹ và vợ ở lại Trường An, một
mình trốn đi. Vì ngai vàng ấy, có việc gì mà cậu ta không dám làm cơ
chứ!
“Bốp”!
- Mộ Dung Siêu, ngươi không xứng với ta, càng không xứng với người vợ luôn một lòng một dạ vì ngươi! Bàn tay rôi run lên bần bật, hình ảnh
chú nhóc dễ thương trong tim tôi cũng tan biến theo cái tát ấy…
- Cô cô, cô cô! Cháu thật lòng với cô mà…
Cậu ta cuống quít kéo tôi lại, mặt mày biến sắc, hoang mang, bối rối.
Tôi cười buồn:
- Đừng vờ vịt nữa! Nếu ngươi thật sự thích ta, thì đã không luôn miệng gọi ta là cô cô.
Cậu ta như bị đóng băng. Tôi hất tay cậu ta ra, quay đầu, rảo bước xuống núi. Mộ Dung Siêu không đuổi theo tôi.
Chương
93: Người hùng cuối cùng của nhà Mộ Dung
Có
tiếng gõ cửa, tiếp đó là một giọng nói quen thuộc:
-
Chị Ngải Tình, em là Sính Đình.
Tôi
mời cô ấy vào phòng, bàn tay vẫn tiếp tục công việc may vá, tôi đang vá lại mấy
miếng rách trên tay áo cà sa của Rajiva. Sính Đình ngồi phía đối diện, chăm chú
quan sát biểu cảm trên gương mặt tôi. Tôi không nói gì, mà để cô ấy vào đề
trước. - Chị Ngải Tình, hôm nay cháu Siêu bất kính với chị, em thay mặt cháu
đến tạ lỗi với chị.
Tôi
thở dài, dừng mũi khâu:
-
Cậu ta nói với cô rồi à? Sính Đình gật đầu: - Nó không nên tỏ thái độ cợt nhả
với chị như vậy. Những ngày tháng ở Lương Châu, em đã được chứng kiến tình yêu
sắt son, bền chặt của chị và pháp sư. Nó lấy tư cách gì mà xen vào giữa hai
người kia chứ! Nó không bàn bạc gì với em đã tự ý làm chuyện đó, thật quá ư lỗ
mãng.
Tôi
giật mình, ngẩng lên nhìn cô ấy. Sính Đình vận trang phục giản dị của một phụ
nữ nghèo khó, khuôn mặt già nua, nhưng lưng vươn thẳng, từ cô ấy toát ra khí
chất cao quý, kiêu hãnh của bậc mệnh phụ phu nhân.
-
Ngoài sự việc ngày hôm nay, tất cả những việc khác, cậu ta đều bàn bạc
với cô trước khi hành động?
Sính
Đình từ tốn gật đầu:
-
Chính em đã kể với nó những việc làm đáng nể của chị năm xưa ở Lương Châu và
rằng chắc chắn chị sẽ giúp được nó. Sau đó, em đã khuyên nó cầu xin chị giúp