
nh lùng nói với Mộ Dung Siêu: - Ta
đồng ý giúp cậu với một điều kiện. Mộ Dung Siêu vui mừng khôn tả, gật đầu rối
rít:
-
Cháu xin chấp thuận mọi yêu cầu của cô cô.
Tôi
lừ cậu ta một cái, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
-
Sau khi đạt được mục đích, cậu hãy đưa cả nhà rời khỏi đây, ta không còn là cô
cô của cậu nữa, từ nay về sau, gia đình cậu không còn bất cứ quan hệ nào với ta
và pháp sư nữa.
Mộ
Dung Siêu tròn xoe mắt kinh ngạc, lắp bắp:
-
Cô cô…
-
Tĩnh à, chúng ta ra ngoài nào, để phu nhân quốc sư trò chuyện với chồng con.
Sính
Đình nghiêm nghị kéo tay Diên Tĩnh, lúc này đang hết sức bàng hoàng ra ngoài và
khép cửa lại.
-
Cô cô ăn chút gì đi đã.
Cậu
ta ngồi phía đối diện, gắp một miếng thịt rang bỏ vào bát tôi, thận trọng cất
lời:
-
Cả ngày nay cô không ăn gì rồi… Tôi lắc đầu, cảm thấy khó chịu khi nhìn vào
gương mặt đầy kỳ vọng của Mộ Dung Siêu. Thời gian qua, trò chuyện, tiếp xúc với
cậu ta, tôi đã nhận ra rằng, Mộ Dung Siêu không phải là người thông minh, tài
trí gì. Bởi vậy, ngay cả việc làm thế nào để liên lạc với chú mình, cậu ta cũng
không nghĩ ra được phương cách vẹn toàn, mà chỉ chăm chăm trông đợi ở tôi. Ưu
điểm duy nhất của cậu ta là sự kiên trì và quyết tâm sắt đá.
-
Sắp tới, Vua Diêu Hưng sẽ đến vườn Tiêu Dao dự buổi dịch kinh của pháp sư.
Trước đó, cậu hãy tìm một viên quan, và nói cho người đó biết về thân thế của
cậu. Chắc chắn người đó sẽ muốn lợi dụng cậu để mưu cầu thăng quan tiến chức,
thông tin về cậu sẽ nhanh chóng được truyền đến tai Diêu Hưng.
Đúng
như tôi đoán, cậu ta vô cùng ngạc nhiên:
-
Cô cô, vì sao phải công khai thân thế của cháu?
-
Để chú của cậu biết về sự tồn tại của cậu.
Tôi
không còn lòng dạ nào ăn cơm, nên chỉ rót một tách trà, nhấp vài ngụm nhỏ:
-
Nếu trực tiếp đến tìm chú ruột cậu, cậu sẽ phải vượt qua muôn dặm đường dài,
binh đao loạn lạc. Dẫu có đến được Thanh Châu, cậu cũng khó lòng gặp được ông
ấy. Và dù có gặp được chăng nữa, chỉ dựa vào một thanh gươm, liệu ông ấy
có tin cậu không? Năm xưa, khi mẹ cậu thành thân với cha cậu, ông ấy đang trên
đường theo Phù Kiên chinh phạt, ông ấy chưa từng gặp mẹ cậu… Bởi vậy, cách tốt
nhất là để chú cậu chủ động đến tìm cậu.
Tôi
nhìn cậu ta, không mảy may cảm xúc:
-
Cậu công bố thân thế của mình cho thiên hạ biết, chú cậu tự khắc sẽ đến tìm
cậu.
-
Diệu kế!
Mộ
Dung Siêu mừng rỡ chìa tay về phía tôi, bắt gặp ánh mắt dửng dưng của tôi, cậu
ta ngượng ngùng rút tay về.
Tôi
cười mỉa, sau khi nhận ra chân tướng con người cậu ta, trong mắt tôi, Mộ Dung
Siêu thật đáng thương hại, có dã tâm nhưng không thông minh, chả trách, ngày
sau, tuy chiếm ưu thế về mọi mặt, nhưng cậu ta vẫn bị Lưu Dục đánh bại. Nếu cậu
ta kiên trì muốn đi con đường này, tôi sẽ giúp cậu ta toại nguyện, xem như tôi
trả hết món nợ ân tình ngày cũ.
-
Đừng vui mừng quá sớm. Cậu thử ra ngoài cửa và gào lên: Tôi là cháu ruột của Mộ
Dung Đức, hoàng đế nước Đại Yên, xem có ai tin không.
-
Việc này…
Cậu
ta cúi đầu, cắn môi:
-
Đúng là sẽ không có ai tin, vậy phải làm sao? - Pháp sư Kumarajiva.
Tôi
nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:
-
Hồi nhỏ cậu từng sống ở nhà của pháp sư, ngài sẽ làm chứng cậu chính là Mộ Dung
Siêu.
-
Nhưng, chú cháu không quen biết pháp sư, liệu chú ấy có tin lời pháp sư không?
-
Chỉ cần Diêu Hưng tin là đủ.
Tôi
đặt tách trà xuống bàn, lắc đầu nhìn cậu ta. Mộ Dung Siêu quả thật không có đầu
óc chính trị. Nhưng cũng khó trách, hai mươi mốt năm vật lộn với đói nghèo, nào
có ai truyền dạy cho cậu ta mưu lược, kế sách đâu.
-
Chú cậu chắc chắn đã gài tai mắt xung quanh Diêu Hưng, những người đó sẽ mang
tin này về cho ông ấy.
Cậu
ta nghe xong thì mặt mày rạng rỡ, suy nghĩ một lát, thận trọng nói:
-
Cô ơi, nếu biết được thân thế của cháu, Diêu Hưng chắc chắn sẽ lợi dụng cháu để
uy hiếp chú cháu.
-
Điều đó là đương nhiên.
Tôi
gật đầu, cậu ta cũng biết suy luận đấy chứ.
-
Diêu Hưng ngoài mặt sẽ đối xử tử tế với cậu, cho cậu làm quan, nhưng đằng sau
thì cử người giám sát cậu. Khi nào ông ta và chú cậu có sự xung đột về lợi ích,
ông ta sẽ bắt giam cậu, dùng cậu làm điều kiện thương thuyết.
Cậu
ta sợ hãi, kêu lên:
-
Vậy cháu phải làm sao? Không được tự do, cháu làm thế nào mà tìm được chú cháu?
Tốt hơn hết là không nên để lộ thân thế.
Tôi
mệt mỏi, nhắm mắt lại:
-
Không nên sợ hãi. Cậu cứ làm như ta nói, rồi ta sẽ chỉ dẫn cậu bước tiếp theo
phải làm gì.
Cậu
ta ngoan ngoãn gật đầu, nhìn bát cơm vẫn còn nguyên trước mặt tôi, nuốt nước
bọt:
-
Cô không ăn sao? Tôi lắc đầu chán nản. Cậu ta thận trọng nhìn tôi, dò ý:
-
Hay là, để cháu ăn đỡ cô. Không nên lãng phí…
Tôi
sững sờ, tâm trạng rối bời. Tôi đẩy bát cơm về phía cậu ta. Mộ Dung Siêu hớn hở
đón lấy, sau đó trút tất cả đồ ăn còn thừa trên bàn vào bát, nhai nuốt ngon
lành. Khi nãy cậu ta đã ăn mấy bát rồi, giờ có ăn thêm cũng không phải vì đói
bụng mà vì ăn theo quán tính, vì thói quen.
Sau
khi gặp lại cậu ta, tôi đã quên mất đặc điểm này ở Mộ Dung Siêu: cậu ta là
người không bao giờ lãng phí