
, nhíu mày, rồi òa khóc oa oa, rất khó nhận biết
chú bé giống ai. Tôi ôm bé đến bên người mẹ lúc này đang gần như kiệt sức, mỉm
cười. Sơ Nhụy gắng gượng mở mắt nhìn con, nước mắt tuôn rơi lã chã. Không muốn
cô ấy xúc động mạnh, liền trao đứa trẻ cho bà đỡ.
Tôi
căn dặn bà đỡ tiếp tục chờ đợi, vì còn một thai nhi vẫn chưa ra. Các bà đỡ nhìn
tôi kinh ngạc, nói rằng, hình như không thấy có động tĩnh gì cả. Tôi nói với
họ, đây là một cặp sinh đôi. Chúng tôi chờ hơn hai tiếng đồng hồ sau đó, Sơ
Nhụy mới tiếp tục lên cơn co thắt dữ đội. Sơ Nhụy đã gần như kiệt sức cho lần
sinh thứ hai này. Cô ấy chuyển dạ đau đớn suốt hơn hai giờ đồng hồ, mà đứa bé
vẫn nằm yên trong bụng. Đã hơn ba giờ đêm, nếu tiếp tục thế này, cả mẹ và em bé
sẽ nguy mất.
Bốn
giờ sáng, em bé mới chịu chui ra, lúc này Sơ Nhụy mềm nhũn như sợi bún, bất
tỉnh nhân sự. Bà đỡ làm cách nào đứa bé cũng không chịu khóc. Tôi chợt nghĩ, có
lẽ vì dịch đờm trong miệng em bé quá nhiều, không suy nghĩ gì thêm, tôi cúi
xuống, ghé miệng vào miệng em bé, hút hết nước ối và dịch đờm trong miệng em bé
ra ngoài, sau đó thận trọng làm các động tác hô hấp nhân tạo. Cuối cùng, thì em
bé cũng bật khóc.
Tôi
vui mừng khôn xiết, nhưng đột nhiên đầu óc tôi quay cuồng, sau đó trời đất tối
đen như mực trước mắt tôi, bên tai tôi văng vẳng tiếng kêu gào hốt hoảng của ai
đó: Phu nhân! Tôi không cất tiếng nổi, giọng nói của tôi, cơ thể tôi nặng như
đeo đá, không sao gượng dậy được nữa…
Lúc
tỉnh lại, tôi thấy gương mặt đầy lo âu của Rajiva, chàng nắm chặt tay
tôi, mắt thâm quầng. Thấy tôi thức giấc, chàng mừng rỡ, cuống cuồng cho tôi
uống thuốc. Chàng nói rằng tôi đã hôn mê mười mấy tiếng đồng hồ. Cặp song sinh
của Sơ Nhụy tuy sức khỏe yếu ớt nhưng đều bình an vô sự. Chỉ có điều, trước lúc
chuyển dạ, Sơ Nhụy đã bị trúng độc, nên lúc này, cô ấy đang trong tình trạng
nguy cấp.
Tôi
hoảng hốt, muốn ra khỏi giường, đến thăm cô ấy. Nhưng Rajiva đã ngăn tôi lại,
bảo rằng tôi không hiểu về y thuật, có đến đó cũng không giúp được gì. Chàng đã
mời ngự y trong cung tới cứu chữa cho cô ấy.
Bỗng
có tiếng gõ cửa, gương mặt hốt hoảng của Lạc Tú xuất hiện. Thấy tôi đã tỉnh
lại, cô bé mắt đỏ hoe, khóc mếu:
-
Phu nhân ơi, chị Sơ Nhụy nguy mất, chị ấy bảo muốn gặp phu nhân…
Tôi
cuống quýt kéo tay Rajiva, thấy tôi khẩn thiết van nài, chàng gật đầu, dìu tôi
đến phòng Sơ Nhụy. Mặt mũi cô ấy tái dại, nhợt nhạt, môi thâm tím, thoi thóp
thở. Cô ấy gắng gượng hé mắt khi tôi gọi khẽ, sau đó nhìn ra xung quanh. Tôi
hiểu ý, bèn bảo mọi người có mặt trong phòng khi đó ra ngoài, nhưng
Rajiva không yên tâm về tôi nên vẫn kiên trì ở lại.
-
Phu nhân…
Sơ
Nhụy run rẩy chìa tay về phía tôi, tôi nắm lấy bàn tay cô ấy:
-
Chính Yến Nhi…
Tôi
không hiểu, băn khoăn nhìn Sơ Nhụy.
-
Sáng hôm đó… Yến Nhi mang bánh ngọt đến… em ăn xong liền… đau bụng dữ dội.
Tôi
kinh hoàng:
-
Yến Nhi ư? Cô ta không có thù hằn gì với em, sao lại làm vậy?
-
Lưu Bột Bột. Mấy ngày trước, em bắt gặp bọn họ đi cùng nhau… Hắn đã cấu kết với
Yến Nhi…
Tôi
sững sờ. Lại là Yến Nhi! Hết dụ dỗ Rajiva, rồi quyến rũ Mộ Dung Siêu, bây giờ
lại đến Hách Liên Bột Bột! Tuy căm giận, nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để nghĩ đến
vấn đề này: Cứ cho Yến Nhi là kẻ lẳng lơ, đa tình, cứ cho là việc cô ta lén lút
qua lại với Hách Liên Bột Bột đã bị Sơ Nhụy bắt quả tang, nhưng cũng không thể
vì thế mà hạ độc tàn bạo như vậy.
Nhận
thấy vẻ nghi hoặc trong mắt tôi, Sơ Nhụy gắng gượng giải thích:
-
Yến Nhi… xưa nay vốn hám của… tham quyền, chắc chắn Lưu Bột Bột đã hứa hẹn… gì
đó với cô ta, và sai khiến cô ta… hãm hại em.
-
Nhưng vì sao?
Thở
ra nặng nhọc, cô ấy phải dừng lại nghĩ một lát rồi mới tiếp tục:
-
Công ơn của phu nhân đối với em như núi cao biển sâu… chuyện đã đến nước này…
em không muốn giấu phu nhân thêm nữa. Hai đứa bé này… là cốt nhục của Lưu Bột
Bột.
Tôi
gật đầu. Từ khi vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người trước cổng nhà
Hách Liên Bột Bột, tôi đã đoán định, hắn chính là kẻ khiến Sơ Nhụy có bầu.
Mắt
Sơ Nhụy đột nhiên sáng lên một cách kì lạ, không biết cô ấy lấy đâu ra sức lực
để có thể ngồi dậy như thế. Tôi lấy gối kê xuống lưng cho cô ấy, lòng đau như
cắt, vì biết rằng, đó là dấu hiệu của người sắp ra đi…
-
Lưu Bột Bột bỏ ra rất nhiều tiền chuộc em ra khỏi kỹ viện, mục đích là để tặng
cho Bệ hạ. Trước khi em vào cung, Lưu Bột Bột và em đã qua lại với nhau. Hắn bảo
muốn học theo Lã Bất Vi, nếu em được Bệ hạ sủng ái, thì đứa bé em sinh ra sẽ
trở thành Hoàng tử. Hắn sẽ dốc toàn lực để đưa con trai mình lên ngôi…
Sơ
Nhụy hổn hển, như thể sợ rằng nếu không gắng gượng sẽ không kịp nữa. Tôi đưa
nước cho cô ấy, nhưng cô ấy không uống mà tiếp tục câu chuyện:
-
Nhưng sau khi em vào cung, Bệ hạ không hề đoái hoài đến ca hát nhảy múa, nên em
không có cơ hội gặp ngài. Mà bụng bầu của em thì cứ ngày một lớn lên. Đúng lúc
em rối trí không biết phải làm sao thì bị đưa đến chỗ pháp sư. Phu nhân nhân
đức cho phép em đi, em những tưởng Lưu Bột Bột sẽ đón nhận em, nào ngờ, hắn tr