
ạc. Bảy, tám năm sau, Diêu Hưng sẽ
mỏi mệt, kiệt quệ vì bị Hách Liên Bột Bột dắt mũi chạy khắp nơi bằng chiến lược
đánh du kích trường kỳ của hắn, thế nước ngày một suy yếu. Nhưng vào thời điểm
này, người dân Trường An vẫn hân hoan với đời sống an cư lạc nghiệp, nên ai nấy
đều tươi cười hớn hở, chào hỏi nhau ân cần, niềm nở. Cả thành phố háo hức chờ
đợi ngày hội Sumuzhe náo nhiệt.
Khi
xe ngựa lăn bánh đến lầu trống, tôi bỗng nghe có tiếng chửi bới ở phía trước.
Tôi tò mò nhìn ra, thì thấy một đám đông, tiếng ai đó quát tháo:
-
Tướng mạo tuấn tú, lại là con cháu Hoàng tộc Tiên Tì, vậy mà ngươi hèn
hạ, kém cỏi như thế, đi cướp mấy cái bánh màn thầu đã ôi thiu của mấy người ăn
mày.
Bên
cạnh có người phụ họa thêm:
-
Đúng thế. Ngày mai là lễ hội Sumuzhe, không thể để tên điên khùng này khiến cho
mọi người mất hứng.
Tôi
giật mình, nhìn về phía trung tâm của đám đông. Một bóng dáng cao lớn, ăn vận
rách rưới, ngồi thu lu bên đường, tóc dài che khuất gương mặt. Người đó thản
nhiên gặm chiếc bánh màn thầu đã mốc đen, vẻ mặt ơ hờ như thể chẳng có chuyện
gì đang xảy ra chung quanh.
Phu
xe lớn tiếng kêu mọi người tránh đường, bóng dáng cao lớn ấy đưa mắt về phía
chúng tôi, đằng sau những lọn tóc lòa xòa là một gương mặt lấm lem bùn đất, tôi
lập tức nhận ra, đó là Mộ Dung Siêu.
Cậu
ta giật mình, bật dậy, chạy về phía chúng tôi, dang rộng hai tay chặn xe ngựa
lại, miệng hô lớn:
-
Quý bà trong xe làm ơn cho tôi xin ít tiền lẻ.
Phu
xe rút ra mấy đồng xu, đưa cho cậu ta, nhưng cậu ta không chịu nhận, mà tiếp
tục hô lớn:
-
Tôi muốn quý bà trong xe cơ, tôi chỉ muốn quý bà trong xe cho tiền thôi.
Đám
đông được một trận cười hỉ hả, phu xe nghiêm mặt quát: - Câm miệng! Ngươi có
biết ai ngồi trong xe không hả?
-
Trường Lạc!
Tôi
ngắt lời người phu xe, vì không muốn dân chúng Trường An biết trong xe có cả
Rajiva. Rajiva đứng lên, nhưng tôi đã giữ chàng lại, gật đầu với chàng, rồi vén
rèm, bước xuống.
Trông
thấy tôi, dáng điệu lom khom khi nãy biến mất, Mộ Dung Siêu vươn thẳng lưng,
nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt khó hiểu.
Tôi
lại gần cậu ta, đưa cho cậu ta mấy đồng xu, cất giọng thờ ơ:
-
Này chú, cầm lấy đi mua bánh mới mà ăn, ăn màn thầu ôi thiu sẽ bị đau bụng đấy…
Cậu
ta chìa bàn tay két bẩn, đen sì định đón lấy, nhưng chừng như chợt nhớ ra điều
gì, liền rụt tay lại, chùi mấy lần vào áo, rồi mới cầm tiền. Khi chạm vào tay
tôi, cậu ta khẽ run lên, ánh mắt u buồn, miệng lắp bắp, chừng như muốn nói điều
gì đó nhưng không sao mở miệng được.
Chính
tôi đã mách nước cho cậu ta rằng, phải giả điên để đánh lạc hướng Diêu Hưng.
Khi ấy, cậu ta chỉ do dự trong giây lát liền gật đầu đồng ý. Tôi đã hỏi cậu ta:
-
Vở kịch này cậu phải diễn trong vòng hai năm, cho đến khi chú cậu cử người đến
đón cậu. Cậu có nhẫn nhịn nổi không? Cậu ta cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rồi mỉm
cười xót xa:
-
Cô cô, hai năm có là bao, cháu làm được!
Nụ
cười của cậu ta khi ấy giống hệt với nụ cười tê tái của Sính Đình lúc cầu xin
tôi giúp con trai. Cứ nghĩ đến nụ cười ấy tôi lại thấy xót xa. Tôi nghiêng đầu,
hít một hơi thật sâu, khép mắt, thở dài:
-
Đừng lang thang trên phố nữa, người thân sẽ lo lắng…
Cậu
ta bất ngờ ôm chầm lấy tôi. Tôi giật mình, toàn thân tê dại, chưa kịp phản ứng,
thì cậu ta đã cúi xuống, gác cằm lên vai tôi, ghé sát vào tai tôi, thì thầm:
-
Cô cô, Mộ Dung Siêu sẽ nhớ cô mãi mãi…
Cơ
thể và giọng nói của cậu ta đều đang run rẩy. Trường Lạc quát lớn:
-
Gã điên kia ngươi làm gì thế? Sao ngươi dám vô lễ với phu nhân nhà ta?
Trước
lúc bị Trường Lạc lôi đi, cậu ta vẫn còn kịp ghé vào tai tôi:
-
Cảm ơn, cô cô…
Sau
đó, cậu ta buông tôi ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi, nụ cười tê tái,
và bắt đầu gào lên:
-
Cô thơm lắm, ha ha, thơm lắm… Cậu ta bị đám đông phẫn nộ vây lấy, có tiếng ai
đó chửi bới:
-
Tên điên khùng này bệnh càng ngày càng nặng, dám vô lễ với phu nhân nhà người
ta.
Tôi
khẽ khép mắt lại, quay đầu, lên xe, bảo Trường Lạc đánh xe đi hướng khác.
Rajiva không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nắm chặt tay tôi. Cỗ xe lọc cọc lăn
bánh, đẩy những tiếng huyên náo lui lại phía sau, và đẩy lui cả chàng trai có
gương mặt đáng yêu kia nữa…
Rajiva che chắn cho tôi khi chúng tôi len qua biển người đông đúc
trên các con phố lớn trong thành Trường An. Diêu Hưng muốn mời Rajiva
và các vương thân quý tộc ngự trên tòa lầu mới xây trên cổng thành để cùng chiêm ngưỡng lễ hội Sumuzhe, nhưng chàng đã từ chối khéo. Hai chúng tôi cùng đeo mặt nạ, Rajiva vận y phục dân thường, không ai nhận ra chàng, nên chúng tôi thoải mái dắt tay nhau đi trên
phố, hòa vào dòng người sôi động.
Chốc chốc Rajiva lại quay sang hỏi tôi có mệt không, chàng quản thúc
tôi khá chặt chẽ, không để tôi hưng phấn quá độ. Chẳng còn cách nào
khác, tôi đành sắm vai một người già cả, cùng chàng chầm chậm bước theo
đoàn diễu hành. Người Hồ - Tây Vực nhảy múa nhiệt tình trên đường phố,
các động tác vũ đạo bốc lửa của họ khiến tôi mơ màng. Như thể trong đám
nghệ sĩ nhảy múa kia có cả Pusyseda và