
sáu, em bé trong bụng Sơ Nhụy đã được gần chín tháng, tôi bận rộn
chuẩn bị cho sự ra đời của đứa trẻ. Vì tôi biết mình không thể sinh nở
được nữa, nên tôi rất kỳ vọng vào đứa bé trong bụng Sơ Nhụy. Tiếc là,
tôi chỉ còn một tháng nữa ở đây…
Rajiva nói với tôi, được biết, vào tháng bảy hàng năm, Khâu Từ thường tổ chức lễ hội Sumuzhe rất linh đình, vua Diêu Hưng lấy làm ngưỡng mộ.
Hiện nay quốc thái dân an, nên nhà vua muốn học theo Khâu Từ, tổ chức lễ hội Sumuzhe vào tháng bảy tới đây tại Trường An. Thông tin này khiến
tôi vui mừng khôn xiết, nhẩm tính thời gian thì vừa hay, tôi có thể ở
lại đây cho đến khi lễ hội kết thúc.
Tôi bồi hồi nhớ lại lễ hội Sumuzhe ở Khâu Từ. Năm đó có Pusyseda vui chơi cùng tôi, những tháng ngày trẻ trung, sôi nổi, vô lo vô nghĩ ấy
nay đã thành kỉ niệm. Chàng trai hào hoa, phóng khoáng năm đó, nay cũng
đã hơn năm mươi tuổi rồi. Không biết ở nơi xa xôi ngàn dặm, gia đình cậu ấy có được mạnh khỏe, bình an không? Thấy tôi thổn thức, Rajiva biết
tôi đang nghĩ gì, chàng cười bảo, chàng sẽ đưa tôi đi chơi trong lễ hội
Sumuzhe sắp tới, để tôi không phải tiếc nuối khi trở về.
Cả tôi và Rajiva đều biết, ngày tháng li biệt không còn bao lâu nữa.
Nhưng chúng tôi không muốn thể hiện nỗi buồn ra bên ngoài mà thay vào đó là nụ cười hạnh phúc dành cho nhau mỗi ngày. Được sống bên nhau dù chỉ
nửa năm, chúng tôi cũng biết ơn Phật tổ lắm rồi, và không còn mong cầu
gì nữa.
Không khí trên núi Chung Nam Sơn rất mát mẻ, dễ chịu. Sau một buổi
trưa thanh nhàn, thư thái, Hô Diên Tĩnh bất ngờ xuất hiện ở nhà tôi, hai mắt đỏ hoe:
- Cô cô, cầu xin cô hãy khuyên bảo em Siêu giúp cháu, em ấy chỉ nghe lời cô mà thôi…
Cô ấy nghẹn ngào, lắp bắp. Tôi lắc đầu, tỏ rõ thái độ rằng tôi không quan tâm đến chuyện của cậu ta nữa.
Hô Diên Tĩnh rút ra một chiếc khăn giấu trong tay áo, đưa cho tôi:
- Cô cô, em ấy, em ấy, ngày nào cũng nhìn ngắm chiếc khăn này…
Là chiếc khăn tay mà tôi đưa cho cậu ta lau mồ hôi lúc trước. Tôi lắc đầu, mệt mỏi đáp: - Đừng gọi ta là cô cô nữa, ta không còn quan hệ gì
với nhà Mộ Dung.
Tôi định ra ngoài, Hô Diên Tĩnh cuống cuồng chặn đường tôi, gào khóc thảm thiết:
- Từ sau khi cháu được cô cô đưa ra khỏi cung đến nay, em ấy… chưa từng đụng vào cháu…
Tôi giật mình, sau đó thì lắc đầu:
- Ta không giúp cháu việc này được…
Hô Diên Tĩnh đã khản giọng, nhìn tôi trừng trừng, gắng sức gào lên:
- Cô cô, em ấy thích cô nên mới như thế…
Tôi xót xa nhìn cô gái khổ sở vì yêu ấy, bình tĩnh nói:
- Tĩnh à, trong lòng cậu ta, ngai vàng mới là quan trọng nhất. Sở dĩ
cậu ta làm vậy, vì cậu ta không muốn sinh con ở Trường An mà thôi…
Hô Diên Tĩnh ngơ ngác nhìn tôi hồi lâu, sau đó cúi đầu khóc lóc. Tôi thở dài, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Tĩnh à, cháu về đi, cô sẽ không can dự vào bất cứ chuyện gì của Mộ
Dung Siêu nữa. Ngày sau, nếu cậu ta có người phụ nữ khác, cháu phải gắng mà nhẫn nhịn…
- Phu nhân ơi, nguy rồi! Cô gái người Lương Châu mười bốn tuổi hớt ha hớt hải lao vào phòng, thiếu chút nữa thì vấp ngã:
- Chị Sơ Nhụy đột nhiên chảy rất nhiều máu, em bé nguy mất…
Tôi thất kinh, mặc Hô Diên Tĩnh ở đó, ba chân bốn cẳng lao đến phòng Sơ Nhụy.
Chương 94: Cặp song
sinh ra đời
Tình trạng của Sơ Nhụy
rất nguy cấp, cô ấy quằn quại vì đau đớn. Thân dưới ra máu, nước ối đã vỡ,
loang trên giường. Tôi cho người đi mời bà đỡ, bố trí người chuẩn bị khăn vải
sạch đã được luộc qua nước sôi, dây buộc, dao, kéo, nước sôi và rượu trắng. Tôi
động viên Sơ Nhụy giữ bình tĩnh, dạy cô ấy cách đếm số để ổn định nhịp thở.
Khi bà đỡ tới nơi, tôi
yêu cầu họ mặc quần áo đã được khử trùng, sau đó tôi theo sát họ để phụ giúp.
Tôi rất bối rối, vì tôi không phải bác sĩ, những kiến thức về sinh nở mà tôi
biết đều nhờ đọc sách, nên cũng chỉ hiểu một cách tương đối. Khi tôi sinh con,
trung tâm nghiên cứu đã chuẩn bị cho tôi những thiết bị y tế hiện đại nhất và
các bác sĩ đầu ngành, nên tôi không phải chịu đau đớn, khổ sở như Sơ Nhụy. Vào
thời cổ đại, mọi thứ đều lạc hậu thiếu thốn, Sơ Nhụy lại đẻ non ngót một tháng, nên tôi thực sự lo lắng cho sự an nguy của mẹ và em bé.
Hai bà đỡ bận bịu luôn
chân luôn tay, ngoài việc nhắc nhở họ phải sử dụng các vật dụng đã qua tiệt trùng,
tôi chẳng giúp được gì cả, chỉ biết nắm chặt tay Sơ Nhụy, cổ vũ, động viên cô
ấy.
Sau hơn hai giờ đồng
hồ, cửa mình của Sơ Nhụy mới chịu mở ra, tử cung bắt đầu co thắt. Tôi chèn rất
nhiều gối xuống dưới phần cổ và bảo cô ấy há miệng, hít thở nhanh, nhưng
không được quá mạnh, và tuyệt đối không được nín thở. Một giờ sau, đầu
của đứa trẻ bắt đầu thò ra ngoài.
Bà đỡ nhanh nhẹn gỡ bỏ
màng thai bám trên người em bé, sau đó, gạt cuống rốn quấn chặt phần cổ của em
bé sang bên, bàn tay đỡ phía dưới gáy em bé, từ từ kéo em bé ra ngoài, cắt cuống rốn, lau sạch đờm nhớt trong miệng, nâng chân em bé lên, vỗ vào
bàn chân.
“Oa”, em bé kêu lên
một tiếng, tuy tiếng kêu yếu ớt như tiếng mèo con, nhưng cũng đủ khiến tôi thở
phào nhẹ nhõm. Bà đỡ tắm rửa cho em bé, quấn bọc ủ ấm, rồi trao cho tôi.
Đó
là một bé trai. Chú bé đỏ hỏn