
ở
mặt, tuyệt tình. Hôm đó, hắn đã định giết em, may mà phu nhân kịp thời đến cứu…
Nhờ có pháp sư và phu nhân, em được sống những ngày yên ổn ở đây chờ sinh nở.
Em vốn định sinh xong sẽ đưa con trốn khỏi Trường An. Nào ngờ, bọn họ không
chịu buông tha cho em, ngay cả con đẻ của mình hắn cũng không tha…
Những
giọt nước mắt cay đắng lăn dài trên gò má Sơ Nhụy, đôi mắt lờ đờ như sắp cạn
sinh khí, vậy mà cô ấy đột nhiên nắm chặt tay tôi, gào lên quằn quại, dữ dội:
-
Cầu xin phu nhân nhận nuôi hai đứa trẻ đáng thương này. Ngày sau, xin đừng cho
chúng biết về người cha ác tâm của chúng. Hắn không xứng đáng…
Cánh
tay buông thõng, cô ấy ngã vật xuống. Tôi kêu khóc gọi tên Sơ Nhụy, nhưng cô ấy
không hề phản ứng. Rajiva vội vã bước đến, đặt ngón tay vào mũi cô ấy. Lát sau,
chàng thu tay lại, nhíu mày, lắc đầu, rồi chàng bắt đầu chắp tay, lầm rầm tụng
niệm.
Tôi
trân trối nhìn cô gái vừa trút hơi thở cuối cùng ấy, Rajiva đến bên, đỡ tôi tựa
vào ngực chàng, người tôi mềm nhũn, dường như không còn sức lực. Rajiva ôm vai
tôi, khuyên tôi về phòng nghỉ ngơi, chàng sẽ sắp xếp mọi việc.
Tôi
gần như kiệt sức, nhưng vẫn gắng gượng nói với chàng:
-
Rajiva, em muốn đặt tên cho hai đứa bé là Dung Tình và Dung Vũ, được không?
Nắng mưa vô định, đời người là bể khổ. Cầu mong sao hai đứa trẻ này được bình
an đi hết chặng đường đời khắc nghiệt, dung hòa được mọi nắng mưa.
Rajiva
hôn lên trán tôi, gật đầu khẽ đáp:
-
Được, sau khi nàng ra đi, ta sẽ nuôi nấng, dạy dỗ Dung Tình, Dung Vũ nên người.
Dù có thể ta không được thấy chúng trưởng thành, nhưng ta sẽ ủy thác cho
người đáng tin cậy chăm sóc chúng. Nàng hãy yên tâm.
Tôi gắng gượng ngước nhìn chàng, gương mặt nhân hậu của chàng chập chờn những
lớp ảo ảnh chồng lên nhau. Ảo ảnh dao động, bên tai tôi là tiếng gọi hốt hoảng
của chàng. Tôi không đứng nổi, dường như ai đó bế tôi lên, sau đó tôi không
biết gì nữa.
Tôi
tỉnh dậy vào buổi chiều ngày hôm sau, Rajiva không rời tôi nửa bước. Tôi muốn ngồi
dậy, nhưng chàng giữ tôi lại, vuốt nhẹ má tôi, giọng trầm ấm:
-
Ngải Tình, đến lúc nàng phải đi rồi.
Tôi
giật mình, ngẩng lên. Ánh mắt chàng chất chứa tâm tư, nhưng trấn tĩnh lạ lùng:
-
Nàng đã lại chảy máu mũi lúc hôn mê… Tôi cắn môi, hít một hơi, mỉm cười đáp: -
Vâng. Nhưng phải chờ sau khi lễ hội Sumuzhe kết thúc. Chúng ta giao hẹn rồi.
Chàng
trầm tư một lúc, chuốt lại những sợi tóc rối bời dưới trâm cài của tôi, mỉm
cười dịu dàng: - Vậy nàng phải tuân thủ điều kiện này. Tôi nhìn chàng chờ đợi.
Chàng gõ nhẽ vào mũi tôi, cất giọng dịu dàng:
-
Nàng phải nằm yên trên giường tĩnh dưỡng cho đến ngày khai mạc lễ hội. Ta sẽ
thay nàng sắp xếp việc hậu sự của Sơ Nhụy và cả việc chăm sóc hai đứa trẻ, nàng
không cần bận tâm. Nếu nàng không chịu, ta sẽ buộc nàng phải trở về thời đại
của nàng ngay.
Tất
nhiên là tôi chịu. Suốt mười mấy ngày sau đó, tôi ngoan ngoãn ở yên trên giường
tĩnh dưỡng theo sự căn dặn của Rajiva. Lạc Tú thỉnh thoảng lại bế hai đứa bé
đến cho tôi cưng nựng. Hai đứa bé xinh đẹp lạ thường, chỉ có điều sức khỏe vẫn
còn yếu. Cũng may chúng được chăm sóc rất tốt, nên chẳng bao lâu sẽ cứng cáp
hơn lên.
Lạc
Tú rất yêu chiều hai đứa trẻ, ngày nào cũng theo sát vú nuôi đòi chơi đùa với
chúng. Cô bé mới mười bốn tuổi, nhưng tỏ ra già dặn rất nhiều khi chăm sóc Dung
Tình, Dung Vũ. Gương mặt của cô bé ngày càng trở nên xinh đẹp, chỉ vài năm nữa,
chắc chắn sẽ là một mĩ nữ. Tôi nói với cô bé rằng, tôi sắp về nhà mẹ đẻ, không
thể ở bên để giúp cô bé, nên cô bé phải tự tìm kiếm hạnh phúc cho mình. Ngày
sau nếu ưng ai, hãy nói với pháp sư, ngài nhất định sẽ tác hợp cho cô bé.
Lạc
Tú đỏ ửng hai má khi nghe tôi nói, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu. Tôi mỉm
cười, cô bé này thật dễ bảo, dễ thương.
Yến
Nhi biệt tăm biệt tích ngay sau ngày Sơ Nhụy chuyển dạ. Sau đó, Lạc Tú có gặp
cô ta ở vườn Tiêu Dao, quả nhiên là cặp kè với Hách Liên Bột Bột, được hắn cưới
làm vợ thứ hai mươi. Lạc Tú bảo rằng, trông thấy cô bé, Yến Nhi cúi mặt và vội
vàng bỏ đi.
-
Không biết cô ta có gặp ác mộng mỗi đêm không?
Lạc
Tú bất bình lên tiếng.
Yến
Nhi hám hư vinh, muốn dùng tuổi xuân của mình để đánh đổi, nên không ngừng tìm
kiếm người đàn ông có tiền và có quyền, những điều này tôi đều có thể tha thứ.
Nhưng vì muốn vào được phủ tướng quân mà cô ta đang tâm giết hại
người khác, hành vi này quá ư tàn độc. Nếu theo thuyết nhân quả, thì sớm
muộn cô ta cũng sẽ bị quả báo.
Yến
Nhi nhất thời mê muội không thể hiểu rõ Hách Liên Bột Bột là người như
thế nào. Ngay cả cha vợ, người đã nuôi hắn trưởng thành mà hắn còn không tha,
giết người đã trở thành thú vui của hắn, sống với hắn, khác nào sống với một
con hổ dữ. Rất có thể, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ giết người, diệt khẩu.
Sau
khi kết thúc hơn mười ngày tĩnh dưỡng, tôi theo Rajiva đến Trường An vào ngày
trước khi lễ hội Sumuzhe bắt đầu. Xe ngựa đưa chúng tôi tới thành Trường An vào
buổi chiều, tôi vén rèm cửa nhìn ra ngoài, trên con phố chính, bà con tấp
nập chăng đèn kết hoa, chờ đón ngày khai m