
àn bà con gái, không thể giúp cháu bày mưu tính kế.
Tôi
đã suy nghĩ rất kỹ và quyết định rằng, dù tôi không thể thay đổi đường đi của
bánh xe lịch sử, dù rằng số phận của Mộ Dung Siêu đã được an bài như ghi chép
của sử sách, nhưng kết cục bi thảm ấy không thể bắt nguồn từ việc tôi vạch
đường chỉ lối cho cậu ta được. Tôi không thể nhẫn tâm nhìn đứa trẻ đã cùng tôi
trải qua những ngày tháng gian nan nhất của cuộc đời lao đao vào con đường
nghiệt ngã ấy…
Cậu
ta vẫn kiên tâm quỳ lạy, không chịu đứng lên, khuôn ngực phập phồng, ánh mắt
chờ đợi:
-
Cô ơi, chú cháu không có con trai nối dõi, cháu là người thân thiết của chú ấy.
Nếu tìm được chú ấy, cháu sẽ lên ngôi vua, cháu sẽ phong cho cô tước vị mệnh
phụ cao quý, để cô cháu ta được cùng nhau chung hưởng vinh hoa phú quý.
Tôi
nhìn cậu ta đầy ngỡ ngàng, gương mặt ấy tràn đầy niềm tin vào tương lai sáng
lạn, có lẽ trong đầu cậu ta lúc này, chỉ có hình ảnh của chiếc ngai vàng lấp
lánh. Lòng tôi chợt chùng xuống, buồn vô hạn, cậu ta muốn mua chuộc tôi bằng
tiền bạc và quyền lực ư? Quốc gia nhỏ bé của cậu ta ngày sau chiến tranh liên
miên, thoi thóp trong sự kìm kẹp của các nước lớn, “đất đai chừng mười thành
thị, dân số chừng vài vạn người”. Để chuộc lại người mẹ và người vợ mà cậu ta
bỏ rơi ở Trường An, cậu ta đã phải bắt cóc các ca kĩ của Đông Tấn (vì cậu ta
không tìm nổi ca kĩ trong cái quốc gia quá nhỏ bé, dân số quá ít ỏi của mình)
dâng cho Diêu Hưng. Lưu Dục đã viện vào cớ này để gây chiến, chưa đầy sáu năm,
tiểu quốc của cậu ta đã bị tiêu diệt. Vậy mà cậu ta dám nói chuyện vinh hoa phú
quý với tôi!
Tôi
trả lời lạnh lùng:
-
Siêu à, cháu đánh giá quá cao mảnh đất nhỏ bé của chú cháu rồi đấy. Vinh hoa
phú quý ư? Cháu cho rằng cháu có thể ngồi yên trên ngai vàng ấy sao? Cháu cho
rằng một khi có được vương vị thì có thể làm bất cứ chuyện gì cháu muốn
sao? Cháu có biết, chính cái ngai vàng mà ngày đêm cháu mơ tưởng ấy sẽ khiến
cháu mất mạng chỉ trong một thời gian ngắn không?
Ngọn
lửa trong mắt Mộ Dung Siêu ngay lập tức bị dập tắt, cậu ta nhìn tôi đăm đăm,
miệng há hốc, nhưng không nói được lời nào. Tôi quay gót bước đi, ra khỏi đình,
bỗng dừng lại:
-
Cháu từ bỏ ý nghĩ đó đi. Cháu còn gọi ta là cô cô ngày nào, cô sẽ không nói bất
cứ điều gì cho cháu cả.
Dứt
lời, không buồn nhìn cậu ta nữa, tôi lẳng lặng xuống núi, cậu ta không đi theo.
Về đến nhà, một dự cảm bất an dâng lên trong tôi, Mộ Dung Siêu chắc chắn không
dễ dàng từ bỏ như vậy…
Chủ
đề này được lặp lại nhiều lần vào những ngày leo núi tiếp theo. Cậu ta khiến
tôi bực mình, giận quá tôi không nói chuyện với cậu ta nữa. Mấy ngày liền cậu ta
không đi leo núi cùng tôi, chờ khi tôi nguôi giận, mới lại xuất hiện trong đình
hóng gió trên sườn núi Khuê Phong. Cậu ta tỏ ra ngoan ngoãn hơn, không dám nhắc
đến chuyện kia nữa. Và tôi, sau rốt, vẫn không thể lạnh lùng với cậu ta mãi
được. Tôi cho phép cậu ta tiếp tục leo núi cùng mình.
Đứng
trong đình hóng gió, tôi vừa thở hổn hển, vừa phóng tầm mắt ra xa chiêm ngưỡng
núi non hùng vĩ. Khi ấy đã là cuối tháng năm, hơi nóng lan trong gió, mồ hôi
đầm đìa lưng áo.
Có
vật gì đó đột ngột xuất hiện trên trán, khiến tôi giật mình. Mộ Dung Siêu tay
cầm mảnh khăn, đôi mắt to, lấp lánh mê hoặc, nụ cười rạng rỡ:
-
Cô ơi, mồ hôi nhễ nhại trên trán cô rồi kìa, để cháu lau cho cô.
Cậu
ta tiếp tục xích lại gần tôi, chực đưa tay lên trán tôi, mùi hương đặc biệt
trên cơ thể của chàng trai trẻ bay vào mũi tôi, sự gần gũi ấy khiến tôi bối
rối, tôi vội quay đi hướng khác, né tránh:
-
Cô cũng có khăn tay, để cô tự lau.
Cậu
ta dừng lại, vẫn cười rất tươi, hàng lông mày thanh tú rướn cao, rất mực hào
hoa, phong độ. - Cô có khát không?
Tôi
gật đầu. Giữa đường, Mộ Dung Siêu sơ ý đánh rơi túi nước, nên tôi đành chia một
nửa nước cho cậu ta. Thời tiết hôm nay quá ư oi bức, cậu ta uống hết nửa túi mà
vẫn kêu khát, tôi lại phải đưa nốt nửa túi nước còn lại của mình cho cậu ta. Mộ
Dung Siêu suy nghĩ một lát, rồi ngẩng đầu lên, mỉm cười tinh nghịch, kéo tay
tôi, lôi đi:
-
Cháu biết chỗ nào có nước!
Tôi
thấy hơi khó chịu vì bị kéo đi như thế. Gần đây, cậu ta thường hay đụng
chạm vào người tôi, lúc thì nắm tay, lúc thì lại dìu tôi đi, và luôn ra sức thể
hiện sự quyến rũ, nam tính trước mặt tôi. Tôi hơn cậu ta những mười ba tuổi,
nên luôn đặt mình vào vị trí là bề trên của cậu ta. Nhưng những ngày qua, cách
cậu ta nhìn tôi, dường như không phải là thái độ của người bề dưới đối với
người bề trên. Tôi gỡ tay cậu ta ra, bảo rằng tôi tự đi được. Trong lòng thấp
thỏm lo âu, cầu mong sao, chuyện chỉ là do tôi đa nghi mà thôi.
Trước
mắt tôi là một dòng suối tinh khiết len qua khe núi, chảy xuống một hồ nước
trong vắt. Chốc chốc lại có vài chú chim ríu rít vỗ cánh bay lên từ mặt hồ,
khung cảnh thanh bình, yên ả lạ lùng. Cảnh sắc nên thơ ấy khiến tôi gạt qua mọi
ưu tư, vừa vỗ tay, vừa hứng khởi chạy đến bên dòng nước. Tôi vốc nước lên mặt,
làn nước xanh trong, mát lạnh chạm vào da thịt, cảm giác thoải mái, dễ chịu lan
tỏa kh