
c một bữa ngon vậy. Ánh mắt
tràn đầy âu yếm, quyến luyến, nhớ thương chan chứa. Tôi nhẹ nhàng cất tiếng:
- Cha ơi, cha từng nói
với mẹ rằng, cha không được thấy mẹ già đi, vì vậy, trước khi đến đây, con đã
đem in toàn bộ những bức ảnh này ra. Vì con tin rằng, cha rất muốn được nhìn
thấy mẹ con về già trông sẽ như thế nào, phải không cha?
Cha dịu dàng mân mê
gương mặt già nua của mẹ trên tấm hình, ánh mắt trôi về nơi xa xăm, dường như
cha đang chìm trong kí ức tuyệt đẹp nào đó. Lúc cha quay lại nhìn tấm ảnh, khóe
môi nở một nụ cười ấm áp:
- Mẹ con không bao giờ
già đi, vẫn mãi là dung mạo ấy trong tim cha, dịu hiền, điềm đạm, thông tuệ và
rất mực thấu tình đạt lý. Tôi gật đầu đồng tình với cha. Tuy mẹ không sở hữu vẻ
đẹp sắc nước hương trời, nhưng ở mẹ có một sức hút rất khó lý giải, sức hút ấy
toát ra từ sự thông tuệ, từ phong thái điềm tĩnh, khoan hòa, từ sự thấu hiểu và
yêu thương mọi người. Bất cứ ai tiếp xúc với mẹ một thời gian đều bị hấp dẫn
bởi sự chân thành, thuần khiết, chất phác ở mẹ. Những năm qua, mẹ có không ít
người theo đuổi, trong số đó có cả sinh viên nam của mẹ, nhưng mẹ đều
khéo léo từ chối.
- Đây là đâu?
Cha nhấc tấm ảnh sau
cùng lên, ảnh chụp mẹ nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt. So với những tấm
ảnh trước đó, gương mặt mẹ trong tấm ảnh này già đi rất nhiều. Bởi vì mẹ phải
điều trị bằng hóa chất, tóc rụng không ít. Chỉ trong vòng ba tháng mà mái tóc
mẹ đã bạc trắng hoàn toàn.
- Trong bệnh viện ạ.
Tôi ngập ngừng, chua
xót, thở dài một tiếng, nói:
- Mẹ đang lên lớp giảng
bài thì hôn mê bất tỉnh, mẹ đã nằm viện được ba tháng rồi. Nhưng mẹ kiên quyết
không chịu điều trị mà nằng nặc đòi xuất viện. Con không làm cách nào thuyết
phục được mẹ, nên phải đến đây tìm cha…
Cha giật mình thảng
thốt, khóe môi rung động, nhìn tôi đầy lo lắng. Tôi thở dài, quyết định nói cho
cha biết sự thật mà bấy lâu nay mẹ vẫn giấu cha: - Cha có biết nguyên nhân bệnh
tình của mẹ không?
Tôi kể cho cha nghe
mọi chuyện. Tôi không khó khăn gì trong việc giải thích các thuật ngữ
hiện đại, vì cha vô cùng thông thái, và cha cũng đã có những hiểu biết nhất
định về thế kỷ XXI trong khoảng thời gian chung sống với mẹ. Nên cha tiếp nhận
và hiểu rất nhanh những sự việc mà con người ở thời đại này khó lòng hiểu được.
Chỉ số nhiễm phóng xạ sau nhiều lần vượt thời gian đã vượt mức cho phép, nên mẹ không tránh
khỏi căn bệnh máu trắng. Vì cứu tôi, mẹ đã yêu cầu các bác sỹ tiến hành cấy
ghép tủy của mẹ cho tôi, bất chấp cuộc phẫu thuật đã gây tổn hại nghiêm trọng
cho sức khỏe của mẹ. Vì muốn giữ lời hứa, trở về Trường An gặp cha, mẹ đã phải
trả một giá rất đắt, những hy sinh của mẹ, không ai có thể tưởng tượng nổi. Cha
vừa nghe chuyện vừa liên tục đưa tay áo lên lau nước mắt, rồi cha bật khóc nức
nở. Tất cả những điều này, khi lớn lên tôi đã được nghe chú Chinh Viễn và cô
Tuyết Tuyết kể lại. Và khi ấy, tôi đã khóc nức nở như cha bây giờ. Mẹ là người
phụ nữ kiên cường nhất, dũng cảm nhất mà tôi từng gặp. Vì tình yêu, mẹ sẵn sàng
hy sinh tất cả. Trên đời này, có được mấy người phụ nữ đủ dũng khí để làm
việc đó?
Mắt cha đỏ hoe, cha
nắm chặt tay tôi trong nỗi sợ hãi tột cùng:
- Mẹ con… có phải… đã…
đã…
- Cha, bệnh của mẹ có
thể chữa trị được. Tôi vỗ nhẹ vào bàn tay cha, an ủi:
-
Con là con trai mẹ, con có thể hiến tủy của con cho mẹ. Khoa học kỹ thuật tiến
bộ là thế, phẫu thuật cấy ghép tủy rất phổ biến, sẽ không ảnh hưởng nghiêm
trọng đến sức khỏe của con đâu. Nhưng, mẹ không đồng ý…
-
Vì sao?
Tôi
trầm ngâm một lúc, thở dài:
-
Mẹ bảo, ông bà ngoại đã qua đời, con cũng đã trưởng thành nên người. Mẹ không
còn gì phải luyến tiếc nữa, mẹ có thể an tâm xuống địa ngục tìm cha rồi. Mẹ
bảo, cha đã chờ mẹ hơn một nghìn sáu trăm năm nơi địa ngục, mẹ không muốn cha
phải chờ mẹ thêm nữa…
Những
giọt nước mắt vặn mình, tràn qua khóe mắt, lăn xuôi gò má gầy guộc, nhỏ xuống
chiếc áo cà sa màu nâu sòng của cha, như những giọt hoa sen.
-
Vậy nên, con đến tìm cha…
Bây
giờ đến phần quan trọng nhất, tôi hồi hộp quá, phải lấy hơi nhiều lần mới đủ
bình tĩnh để nói tiếp:
-
Cha và mẹ không cần phải chờ đợi để được gặp nhau nơi địa ngục, sự chờ đợi ấy
quá ư gian nan, mờ mịt. Nếu khi còn sống, cha mẹ vẫn có thể được ở bên nhau,
liệu cha có sẵn lòng đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng?
Cha
nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, sững sờ nhưng cũng tràn đầy kỳ vọng. Tôi cắn
môi, chậm rãi giải thích:
-
Cha hãy đến thời đại của con, cả nhà ta sẽ được đoàn tụ. Như thế, mẹ sẽ có lý
do và dũng khí để tiếp tục cuộc sống.
Cha
quá đỗi bất ngờ, nghiền ngẫm lời tôi nói hồi lâu, không sao bình tĩnh lại được.
Tôi biết, cha rất khó có thể tiếp nhận điều này trong chốc lát, nên phải giải
thích ngay:
-
Tất nhiên không phải đi ngay bây giờ. Tài liệu ghi chép về cha viết rằng, cha
mất tại Trường An vào ngày hai mươi tháng tám, năm Hoằng Thủy thứ mười một,
hưởng thọ sáu mươi tuổi. Vua Diêu Hưng hỏa táng cha bên ngoài vườn Tiêu Dao
theo nghi thức quốc tang, lửa tàn, xác tan, nhưng lưỡ