
nhúng đầu ngón tay vào nghiên
mực, rồi quệt lên má cha.
Khuôn mặt nho nhã của
cha bỗng dưng xuất hiện một vệt mực dài, trở nên rất khôi hài. Tôi ngỡ ngàng,
sau đó thì cười ha hả. Cha thấy tôi cười, không nín nổi, cũng bật cười theo, nụ
cười chứa nặng nỗi bể dâu.
Hai cha con cứ cười
mãi với nhau như thế. Trong không gian ngập tràn tiếng cười ấy, dường như có
một luồng hơi ấm lạ kỳ lan tỏa khắp cơ thể tôi. Thì ra, ở bên cha, không cần
phải gò bó, nghiêm cẩn như tôi tưởng tượng.
- Rajiva…
Cha nắm tay tôi thật
chặt, nụ cười vẫn rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh:
- Cha xin lỗi vì đã
không ở bên chăm sóc con. Cha đã để cho hai mẹ con phải chịu nhiều vất vả…
- Không đâu cha. Chỉ
vì cha không có cách nào khác thôi.
Tôi mỉm cười:
- Mẹ bảo cha là người
cha tốt nhất trên đời…
Sống mũi cay xè, không
muốn rơi nước mắt trước mặt cha, tôi vội cúi xuống, tiếp tục mài mực.
Cha nhìn tôi đầy âu
yếm, giọng cha dịu dàng:
- Hai mươi tuổi con
vẫn còn đi học. Bây giờ con vẫn đang là học sinh ư?
Tôi tự hào khoe với
cha:
- Hai mươi tuổi con đã
học xong thạc sĩ rồi. Mẹ muốn con học tiếp lên tiến sĩ. Nhưng trong thời gian
học thạc sĩ con đã được cấp bằng sáng chế, không muốn lãng phí thời gian, con
đã mở công ty khi chưa tốt nghiệp thạc sĩ. Sau đó con huy động vốn từ các ngân
hàng, để đầu tư vào dự án của con. Hiện tại công ty của con đang hoạt động rất
tốt, và đã lên sàn.
Quá nhiều thuật ngữ
hiện đại, tôi bèn giải thích để cha hiểu thế nào là bằng cấp, bằng sáng chế,
công ty, lên sàn… nhiều vấn đề cha không hiểu, nhưng có thể nhanh chóng lý giải
theo cách của mình. Tôi càng ngày càng cảm thấy kính phục cha, so với cha, tôi
còn rất kém cỏi.
- Cha ơi, khi cha mẹ ở
Lương Châu, đã phải trải qua trận đói khủng khiếp, cha mẹ đã phải tận mắt chứng
kiến hàng vạn thậm chí là hàng chục vạn người chết đói. Cha mẹ muốn cứu giúp họ
nhưng đành lực bất tòng tâm. Khi mẹ kể cho con nghe về giai đoạn lịch sử này,
con đã hạ quyết tâm sẽ theo đuổi công việc mà có thể giúp cho nhân loại giảm
thiểu tai ương. Bởi vậy, con đã chọn theo học chuyên ngành nghiên cứu về giống
cây trồng trong sản xuất nông nghiệp. Ngay từ khi học đại học, con đã bắt đầu
nghiên cứu, làm thế nào để nâng cao hiệu suất giống cây trồng.
Tôi vừa giải thích cho
cha nghe từ mới, vừa cố gắng miêu tả một cách dễ hiểu nội dung công việc của
mình:
- Cha ơi, lương thực
được trồng cấy trên đất đai, đúng không? Cha ngạc nhiên nhìn tôi, rồi gật đầu.
Tôi mỉm cười, tiếp tục: - Công ty của con là một tòa nhà gồm mấy chục tầng. Mỗi
tầng lại được phân lớp thành nhiều dây chuyền sản xuất khác nhau, hoa màu được
gieo trồng trên những dây chuyền sản xuất đó. Ánh sáng nhân tạo sẽ được chiếu
vào những khu vực cần thiết, nhiệt độ, độ ẩm đều được điều tiết bởi bàn
tay con người. Tất cả các nhân viên trong công ty của con đều là các kỹ
sư nông nghiệp. Lương thực không phải được trồng cấy trên đất canh tác như
trước nữa, nên sẽ không bị phá hoại bởi thiên tai. Lương thực được sản xuất
liên tục theo phương thức sản xuất công nghiệp, nuôi cấy công nghệ cao và
môi trường nhân tạo, nhờ bàn tay lao động của các công nhân. Công nghệ nuôi
trồng này đã được phát triển rộng khắp trên thế giới. Dân số thế giới ở thời
đại của con đông gấp hàng nghìn lần so với thời đại của cha, đất đai là nguồn
tài nguyên quý hiếm, nên phải áp dụng phương pháp khoa học này để tận dụng tối
đa nguồn đất đai hữu hạn, sản xuất ra khối lượng lương thực nhiều nhất có thể,
đáp ứng nhu cầu sinh tồn của số dân khổng lồ ấy.
Tôi hoa chân múa tay,
say sưa kể về công việc của mình, tôi đặc biệt hưng phấn khi trò chuyện về
chuyên môn. Nhưng vì có quá nhiều thuật ngữ khoa học hiện đại, tôi phải dành ra
không ít thời gian để giải thích cho cha hiểu. Cha kiên trì lắng nghe, gặp phải
những khái niệm mới, cha khiêm tốn đề nghị tôi giải thích cặn kẽ. Cuối cùng thì
cha cũng hiểu được một phần. Cha tấm tắc khen ngợi những công nghệ tiên tiến
đáng kinh ngạc của con người thời hiện đại, rồi gật gù khen ngợi tôi: - Con làm
vậy là đúng…
Tôi nhận được vô số
lời khen ngợi, ca tụng cũng như bằng khen, phần thưởng. Nhưng không có lời khen
nào quý giá bằng lời khen của cha tôi. Tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, hân hoan,
thoải mái và sung sướng. Tôi chợt nghĩ, đây phải chăng chính là “tình thân”…
- Cha ơi, cha đi nghỉ
thôi.
Tôi ngó đồng hồ, đã
quá nửa đêm. Tôi còn trẻ nên thức khuya một chút cũng không sao, nhưng cha thì
khác. Ngày nào cha cũng phải dậy từ rất sớm, hơn nữa cha đã năm mươi sáu tuổi
rồi.
- Cha chưa buồn ngủ.
Cha mỉm cười đôn hậu: - Cha vẫn muốn nghe con kể chuyện…
- Cha ơi, ngày mai con
sẽ kể tiếp, con ở lại đây với cha mười ngày kia mà. Sau đó, con sẽ trở về trước
ngày sinh nhật lần thứ năm mươi của mẹ, mang theo tin tức của cha làm quà tặng
sinh nhật mẹ.
Tôi giúp cha thu dọn
chồng ảnh trên bàn. Cha đứng lên, đến bên tủ quần áo, lấy ra một chiếc hộp hình
vuông, thận trọng mở nắp. Thấy tôi tò mò ngó nghiêng, cha lần lượt nhấc từng
thứ một lên cho tôi xem.
Đó là một chồng