
i cha vẫn còn nguyên.
Cha
chau mày:
-
Lửa tàn, xác tan, nhưng lưỡi vẫn còn nguyên ư?
-
Rất ly kỳ, phải không cha? Chính nhờ đoạn sử này, mà con đã đặt ra câu hỏi: vì
sao lửa tàn, xác tan mà lưỡi vẫn còn nguyên vẹn?
Tôi
mỉm cười, cầu mong những điều tôi nói tiếp theo đây không khiến cha hoảng sợ:
-
Bởi vì đó không phải là thi thể thật của cha.
Cha
bàng hoàng ngẩng lên nhìn tôi: - Con… ý con là, khi ấy, cha… đã tới tương lai
ư?
Tôi
gật đầu:
-
Với trình độ khoa học kỹ thuật ở nơi con sống, việc tạo ra một người giả trông
giống hệt người thật và đầu lưỡi không bị thiêu hủy không có gì khó khăn cả.
Tôi
hồi hộp nhìn cha:
- Cha đồng ý không
cha? Sau khi hoàn thành sứ mạng được Phật tổ giao phó, cha sẽ biến mất hoàn
toàn khỏi thời đại này bằng một cái chết giả, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới
ở thời đại của mẹ và con?
Cha im lặng không nói,
mà chìm sâu vào suy tư, dường như cha vẫn chưa thể tiếp nhận nổi lời đề nghị
này. Tôi tiếp tục khuyên giải:
- Ở thời đại của con,
người ta sống đến tám mươi, chín mươi thậm chí một trăm tuổi là chuyện hết sức
bình thường. Cha cùng con vượt thời gian trở về đó, không tránh khỏi bị nhiễm
xạ. Vì vậy, khi cha đến nơi, chú Chinh Viễn sẽ sắp xếp để những nhân viên y tế
giỏi nhất kiểm tra sức khỏe và điều trị mọi chứng bệnh trong cơ thể cha. Còn
con, sau khi trở về, sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật cấy ghép tủy sống cho mẹ.
Cha mẹ hoàn toàn có thể vui sống cùng nhau ở thời đại của con thêm mấy mươi năm
nữa.
Tôi đọc thấy trong mắt
cha nỗi bất an, bèn vội vàng giải thích:
- Cha ơi, cha đừng lo
lắng. Chuyện này chỉ có chú Chinh Viễn và cô Tuyết Tuyết biết thôi. Họ đã thề
sẽ giữ kín bí mật. Nên sẽ không ai có thể biến cha thành mẫu vật thí nghiệm cả.
Không ai ở thời đại của con biết được thân phận thật của cha.
Tôi ngừng lại một lát,
nắm lấy đôi tay đang run lên của cha:
- Cha mẹ yêu nhau cả
đời, nhưng chưa bao giờ được ở bên nhau dài lâu đến thế. Con tin rằng, cha rất
mong muốn được ở bên mẹ những năm tháng cuối cùng, đúng không cha?
Cha ngước nhìn
tôi, đôi đồng tử màu xám nhạt lấp lánh ánh sáng dị thường:
- Bốn năm sau, con sẽ
phải vượt thời gian một lần nữa, đúng không?
Cha không trả lời câu
hỏi của tôi, lại băn khoăn về vấn đề này, khiến tôi không khỏi sững sờ:
- Vâng, nếu cha đồng ý,
con phải quay về chuẩn bị mọi thứ. Chú Chinh Viễn đang cho chế tác thêm một bộ
áo khoác chống phóng xạ theo kích cỡ của cơ thể con và một chiếc đồng hồ vượt
thời gian. Con cũng phải chuẩn bị chế tạo người giả nữa. Nhưng tất nhiên, việc
quan trọng nhất là: con mang tin tức của cha về cho mẹ. Như thế, mẹ mới chịu
làm phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật xong, sức khỏe ổn định trở lại, con sẽ vượt
thời gian trở về năm 409 sau Công nguyên, tức là con sẽ quay lại đây trước ngày
hai mươi, tháng tám, năm Hoằng Thủy thứ mười một, nhà Diêu Tần.
Cha ngẫm ngợi một lát,
rồi đột nhiên nhìn tôi:
- Hai lần đi về như
thế, lẽ nào sức khỏe của con không bị ảnh hưởng?... Mẹ con có đồng ý không?
Cha thở dài, xót xa:
- Cha không đành lòng…
Tôi sững người, sau đó
thì vô cùng cảm động, thì ra cha đang day dứt vì điều này. Tôi mỉm cười, an ủi
cha:
- Cha ơi, con là thanh
niên trai tráng, con hoàn toàn có thể chịu đựng được. Mẹ con ở lại nơi đây một
thời gian dài, nên phóng xạ mới tích tụ trong cơ thể, mẹ lại không được chữa
trị kịp thời, nên mới nghiêm trọng như vậy. Nhưng con thì khác, cả hai lần vượt
thời gian con đều lưu lại đây không lâu, sau khi trở về con sẽ lập tức kiểm tra
sức khỏe, sẽ không sao đâu cha.
Cha rời khỏi chiếc
giường gỗ thấp, chầm chậm bước đến bên cửa sổ, ngoài trời tuyết bắt đầu rơi,
những chùm nhỏ đập rào rạt vào khung cửa. Cha dõi mắt về một điểm đến trong
tưởng tượng, trầm mặc hồi lâu. Bóng cha cao gầy, lom khom, và cô liêu.
Tôi đứng lên, lại gần
cha, rút trong tay áo ra một tờ giấy in chữ, ngập ngừng, do dự:
- Cha ơi, đây là danh
sách những cuốn kinh văn mà cha dịch, cha có muốn…
- Không cần đâu… Cha
quay đầu lại, sắc mặt ảm đạm, nhìn tờ giấy trên tay tôi, lắc đầu:
- Xem hay không xem
cũng chẳng thay đổi được điều gì. Vả chăng không xem, cha sẽ được tự do suy
tưởng…
Tôi ngượng ngùng rụt
tay lại, xé bỏ tờ giấy. Cha rảo bước về phía chiếc bàn làm việc, nhấc cuốn kinh
văn lên đọc, sau đó mỉm cười hồn hậu với cậu con trai đang ngơ ngẩn nhìn mình:
- Con mau lại đây mài
mực giúp cha đi nào!
Tôi ngạc nhiên nhìn
cha, cha mỉm cười:
- Chỉ còn bốn năm nữa
thôi, cha phải tranh thủ thời gian…
Tôi vui mừng khôn tả,
gật đầu lia lịa, chạy lại, ngồi xổm bên cạnh cha, nhiệt tình phụ việc. Chỉ tiếc
tôi không sành khoản nghiên mực, bút lông, nên chân tay cứ lóng nga lóng
ngóng, khiến mực dây ra đầy tay, tôi lại đưa tay lên lau trán. Cha dừng bút,
nhìn tôi, mỉm cười. Lúc đầu tôi không hiểu, đột nhiên, cha cầm bút lông chấm
một cái lên trán tôi, sau đó bật cười sảng khoái. Tôi đưa tay lên quệt, hai tay
dính đầy mực. Tưởng tượng ra gương mặt mình nhem nhuốc, hẳn rất tức cười, lòng
ham vui và sự ranh mãnh trong tôi trỗi dậy. Tôi