
bao vây bầu ngực no đủ, đường cong trắng trẻo mềm mại được
khéo léo che phủ dưới chiếc váy. Ngài Nguyên soái thiếu sót kinh nghiệm thực
chiến,về vấn đề dùng tay hay dùng miệng cũng chỉ chần chờ trong nửa giây, quyết
định trước hết phải lột sạch chướng ngại vật đã.
Váy dài
nữ tính màu hồng phấn chỉ cần chạm khẽ đã từ trên đầu vai trượt xuống, trong
lòng Nguyên soái im lặng phê chuẩn quyết định tăng tiền lương cho người hầu.
Mà khi
váy dài đã tụt xuống bên hông, thiếu nữ tóc dài với đôi mắt đen, vòng eo trắng
như tuyết, như hoa như ngọc, tinh tế phơi bày. Khuôn mặt thanh lệ ửng hồng vừa
ngượng ngùng khó tả vừa khao khát ái ân. Nguyên soái bỗng nhiên cảm thấy, dùng
tay hay dùng miệng, căn bản không phải là vấn đề.
Người
đã là của mình rồi. Bản thân muốn dùng cái gì, thì dùng cái ấy thôi.
Đèn
trong phòng tỏa ra ánh sáng thật nhu hòa, cô vừa lo lắng vừa chờ mong nhìn anh,
trong đôi mắt tối đen dường như có một đám lửa nhỏ yên lặng thiêu đốt. Bàn tay
Nguyên soái trước giờ vẫn luôn kiên quyết đầy sức mạnh, cũng sinh ra ảo giác
cứng ngắc. Anh ngừng thở mới có thể vững vàng lột bỏ toàn bộ chiếc váy vài.
Chiếc
váy màu hồng đào như đóa hoa nở rộ dưới mắt cá chân cô. Thân thể thiếu nữ dường
như muốn hòa thành một thể với ra giường trắng noãn. Mái tóc đen dài uyển
chuyển xõa tung trên gối, giống như những mơ mộng xa xôi chôn dấu trong lòng
Nguyên soái, nay đã trở thành hiện thực. Áo ngực và quần lót màu trắng là cản
trở cuối cùng, cho dù như vậy, thân thể thon thả mềm mại của cô cũng đủ khiến
người ta mê mẩn đến nghẹt thở.
Tất cả
chuyện còn lại đều dựa vào trực giác. Cố Triệt vùi đầu vào trước ngực cô, dọc
theo những đường cong bóng loáng non mềm, chậm rãi trượt xuống. Nơi nào đó được
bọc trong vải, kiều diễm ướt át như mật đào. Anh dễ dàng tìm được nụ hoa màu
hồng phấn, ngậm vào miệng.
Giữa kẽ
răng cô bật ra tiếng thở dốc, giống như tín hiệu đánh thức linh cảm của ngài
Nguyên soái trí tuệ trời sinh. Một bàn tay khác, mạnh mẽ thăm dò vào chiếc quần
lót tinh xảo. Ngón tay dài hơi tạm dừng, nhanh chóng tìm được cửa vào. Dường
như có chút trang nghiêm, chậm rãi thăm dò vào trong.
Giữa
đóa hoa mềm mại kia, ngón tay dài hơi trúc trắc, thử khảy nhẹ. Yên lặng ghi nhớ
sự biến hóa nặng nhẹ trong tiếng thở dốc của cô. Mấy phút sau thêm một ngón, đã
có thể khiến thân thể của cô khiêu vũ cùng ngón tay anh.
"Anh...kinh
nghiệm thật phong phú?" Hứa Mộ Triều đã mơ mơ màng màng không nhịn được
hỏi. Nếu không tại sao.....lại làm cho cô có cảm giác mãnh liệt không thể kìm
nén thế này? Chỉ vào một ngón tay, đã khiến toàn thân cô run rẩy.
Nguyên
soái không nói nửa lời, chỉ càng ra sức mút vào. Ngón tay thăm dò cũng chuyển
động mạnh mẽ hơn, khiến người nào đó rốt cuộc chẳng thể suy nghĩ gì thêm nữa.
Anh hôn dọc theo thắt lưng cô, hướng thẳng xuống dưới, khi đã tụ hội cùng với
bàn tay thì ngước mắt nhìn cô.
"Em
thật đẹp." Anh lẳng lặng nói.
Ba chữ
đã thành công khiến Hứa Mộ Triều mặt đỏ tai hồng.
"Em
tự biết...còn có nhiều cô gái đẹp hơn em."
Anh nở
nụ cười, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào biến hóa trên nét mặt cô, ngón
tay lại không ngừng lặp lại chuyển động nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Nhìn vẻ mặt
cô càng lúc càng nhẫn nại, nhìn thân thể cô dần dần căng thẳng. Tại thời điểm
nguy cấp Cố Triệt bỗng nhiên rút ngón tay ra, đứng thẳng người lên.
Hứa Mộ
Triều nghiến răng nghiến lợi....Cô tuyệt đối tin rằng anh cố ý!
Do khí
thế kinh người của anh, nên Hứa Mộ Triều không phát hiện ra, dưới anh đèn mờ
ảo, thật ra mặt anh cũng dần dần đỏ ửng.
Cô nhìn
thấy anh giơ tay lên, chậm rãi cởi bỏ nút áo sơ mi, lộ ra lồng ngực rộng lớn
săn chắc. Cô ngẩn người, dáng người anh tuy rằng cao lớn, nhưng so với các quân
nhân khác lại hơi gầy. Mà hôm nay tận mắt nhìn thấy, thì ra lại là loại rắn
chắc cường tráng, cơ bắp cân xứng đều đặn. Quần dài quân trang bao phủ lấy thân
dưới của anh, mà nơi nào đó đã mạnh mẽ đứng thẳng.
Giờ
phút này, anh cởi bỏ đai lưng, mặt không đổi sắc cởi quần dài, lộ ra đôi chân
thon dài, cùng với bộ phận rất hùng dũng hoàn toàn không tương xứngvới diện mạo
thanh tú thoát tục.
Hứa
Mộ Triều ngơ ngác nghĩ, cô vẫn cho rằng Nguyên soái mặc quân trang là đẹp nhất.
Thì ra, không mặc gì mới là đẹp nhât!
(Nguyên
văn: Triền miên phỉ trắc. Thành ngữ mang hàm nghĩa buồn bực trong lòng mà khó
ngủ suốt đêm. Chương này hai anh chị cũng “suốt đêm không ngủ”.)
Nhiệt
độ trong phòng ổn định, không mặc quần áo, cũng không cần bất kỳ thứ gì che
đậy.
Dù đã
từng có quan hệ với Thẩm Mặc Sơ, nhưng trong lòng Hứa Mộ Triều, đêm nay mới là
đêm đầu tiên. Cho nên khi hai người trần trụi giáp mặt nhau, không hiểu vì sao
cô lại kéo tấm chăn mỏng bên cạnh che lên người, cuộn tròn vào trong chăn.
Cố
Triệt quỳ gối trên giường, giữa hai chân của cô, yên lặng trong chốc lát liền
vén chăn lên, từ phía sau ôm lấy cô.
Cảm
giác da thịt cận kề, làm người ta an tâm như thế. Được anh ôm. . . . . . cảm
giác này còn tuyệt vời hơn cả quan hệ xác thịt.
"Ôm
em. . . . . ." Anh dịu dàng bên