
ng không cho cô rời đi, đôi tay Nam Dạ Tước để lên gối, nhưng mà, giữa cặp chân mày
người đàn ông nhíu lại ngưng trọng, nhưng nếu như anh có thể làm được,
sau khi A Nguyên suýt lấy mạng cô, thì sẽ không hung hãn cho anh ta một
bạt tai, nỗi thù hận của người phụ nữ này anh đã được nếm trải. Lúc đó
lấy chiếc đĩa đi không hề do dự, nhưng đổi lại là anh, lại không hận
tuyệt như Dung Ân.
Ngực Nam Dạ Tước đột nhiên ngột ngạt, giận dữ lên, anh thuận tay lấy chìa khóa xe trên bàn, lấy áo khoác đi ra phòng khách.
Cho đến xe anh chạy đi, Dung Ái để mái tóc dài đi đến phòng khách, cô ngồi vào chỗ lúc trước của Nam Dạ Tước ngồi trên sô pha, đôi chân thon
thả duyên dáng đặt lên, cầm lấy điện thoại Nam Dạ Tước để trên bàn.
Hồi nãy, sắc mặt của người đàn ông cô nhìn rất rõ ràng, cú điện thoại này anh từ đầu tới cuối không nói lời nào, nhưng Dung Ái không phải là
con ngốc, cô mơ hồ toát ra lo lắng, nhấn vào nút gọi lại, đem điện thoại để lên tai.
Dung Ân vẫn chưa ngủ, khi tiếng chuông vang lên, cô xoay người lại
giật mình lần nữa, lần này không do dự, mà là không chờ đợi nhấn nút
nghe.
"A lô?"
Bên đó vẫn không có người nói chuyện, cô sợ mẹ Dung nghe thấy, hạ thấp giọng nói, "Nam Dạ Tước, phải anh không?"
Đôi chân trắng nõn của Dung Ái gác vào nhau, gối gợn sóng* gối sau
đầu, móng tay màu sắc tinh tế nắm chặt, từ phản ứng của Nam Dạ Tước lúc
nãy, cô đoán đối phương là người phụ nữ hôm qua qua đêm ở đây. Dung Ái
vốn dĩ muốn tìm cơ hội đem thuốc trộn vào chai truyền dịch của Dung Ân,
nhưng buổi sáng khi cô thức dậy, mới phát hiện Dung Ân đã được đưa ra
ngoài.
*(Gối hình gợn sóng)
"Nam Dạ Tước, tôi biết là anh." Dung Ân lần này chắc chắn, "Anh không cần phải trốn trong bóng tối."
Từ đèn thủy tinh chiếu rọi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Ái lộ ra vẻ quyến rũ, phản chiếu ra một loại làm người ra run rẩy ám ảnh, tuy cô chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng dục vọng chiếm giữ so với ai cũng mãnh
liệt hơn, vả lại chuyện của cô và Nam Dạ Tước cũng là ý của Sở Mộ, cô
sớm nhận định bản thân mình là thiếu phu nhân của Nam gia, "Tôi không
phải là Nam Dạ Tước."
Giọng nói cô không một chút tình cảm, ngữ điệu như là nước lã.
Dung Ân không nghĩ đến đối phương lại mở miệng, cư nhiên là người phụ nữ, cô chuẩn bị không kịp, "Vậy, cô là....."
"Tước anh ấy đã chết rồi, chẵng lẽ cô không biết sao?"
Dung Ân há to mồm, cổ họng có chút không nói nên lời, "Tôi biết."
"Cô biết anh ấy chết như thế nào không?" Mặt Dung Ái không chút biểu tình, ngữ khí âm lãnh.
"Rốt cuộc cô là ai, số này, cô tìm thấy ở đâu?"
"Đây là lúc Tước còn sống gọi qua, cô là Dung Ân phải không? Tôi cho
cô biết, tôi sẽ không buông tha cô, rất nhiều người muốn lấy mạng của
cô."
Dung Ân muốn đặt điện thoại xuống, thì nghe đầu kia nói ra, "Đừng ôm
hi vọng anh ấy còn sống, lúc trước là cô hại chết anh ấy, lúc trên bến
tàu tiến hành cuộc đấu súng thì thi thể của anh ấy đã được đưa đi rồi,
ngực trúng đạn, một phát chí mạng, nợ máu này, cô hãy đợi từ từ trả."
Tia sáng trong mắt Dung Ân bị dập nát, lúc đó Bùi Lang cũng nói ngực
của anh ta trúng vết thương chí mạng. Cho dù không tìm thấy thi thể,
nhưng cơ hồ không thể sống sót, Dung Ân co hai chân lên, rõ ràng đã
thành sự thật, cô lại nghi ngờ.
Lúc đó cô giao chiếc đĩa ra, không phải muốn nhìn thấy kết quả như vậy sao?
Cho tới bây giờ, tại sao lại lựa chọn việc lừa mình dối người?
Dung Ái nghe bên đó có động tĩnh, khóe miệng mím chặt mới nhẹ nhàng
vén lên, cô đặt điện thoại xuống, tư thái ưu nhã dập điện thoại xong để
lên bàn.
Dung Ân vòng hai tay lên, cô chôn đầu xuống, gối lên khuỷa tay.
Trong cuộc điện thoại, cô rõ ràng có thể cảm giác hơi thở quen thuộc, chẳng lẽ, là cô cảm giác sai sao?
Dung Ân thở dài, ánh sáng con ngươi cơ hồ rơi xuống sự tối tăm không
đáy, khi Nam Dạ tước còn sống, bọn họ mỗi ngày đều ngủ chung, nằm gần
như vậy, cô cũng không để ý hơi thở của anh như thế nào, lần này, lại
nói quen thuộc?
Dung Ân phác thảo khóe miệng tự giễu, có lẽ, thật sự là một mình cô suy nghĩ nhiều quá rồi.
Lý Hủy thay cô xin nghỉ, Dung Ân nghỉ ngơi hơn mười ngày thì đi làm.
Trên đầu cô may vài mũi, cũng may giấu trong mái tóc dày không nhìn thấy.
Theo như lời của Lý Hủy, giai đoạn gần đây của công ty tiếp nhận rất
nhiều hợp đồng, nhờ có tập đoàn Nghiêm Tước và Viễn Thiệp hai công ty
che chở.
Ý đồ của Trần Kiều rất rõ ràng, từ sau chuyện lần trước, Dung Ân cũng luôn vô tình hay cố ý trốn tránh anh, cô cho rằng lời nói ngày hôm đó
Trần Kiều chỉ nói cho có, lại không nghĩ đến anh thực sự thay đổi hành
động.
Phòng họp, ông chủ đã đi vào hơn một tiếng đồng hồ, trong phòng làm
việc đang thảo luận dăm ba câu, công ty tập đoàn Viễn Thiệp lớn như vậy, tổng giám đốc cư nhiên hạ mình đến đây.
"Ây, Ân Ân, Trần Kiều này trước kia không phải theo đuổi cậu rất dữ
dội sao?" Lý Hủy kéo cô ngồi xuống, "Không nghĩ đến đã sắp đính hôn rồi
còn trêu chọc cậu....."
Không bao lâu, ông chủ đi ra, gương mặt khó coi kêu Dung Ân đi qua.
Cô theo ông chủ đến phòng làm việc, chưa đứng vững, đối phương liền
nổi