
ẹ nhàng nói:“Cháu muốn làm
cho bác sĩ thúc thúc thích cháu……”
Âm thanh rất nhỏ, nhưng Quan Tử Tu cũng nghe thấy được.
Cậu không biết phải theo đuổi như thế nào, có một cô bé cùng lớp thích cậu,
cho nên đem những thứ cô bé thích nhất chia sẻ với cậu, đối xử với cậu rất tốt,
mẹ nuôi nói cái này gọi là theo đuổi. Vậy, đây là thứ mẹ làm cho cậu ăn, cậu rất
thích, đem bánh quy cậu thích nhất này cho bác sĩ thúc thúc, hy vọng bác sĩ thúc
thúc đối tốt với cậu, cũng đối tốt với mẹ.
Quan Tử Tu khẽ vuốt non nớt khuôn mặt kia, tâm hồ kích động. Cậu bé này ngay
cả bày tỏ tình yêu, cũng là trực tiếp, thuần khiết không tỳ vết, đứa bé này……
cũng thật giống như mẹ nó.
Nhưng mà…… Anh có thể thích cậu bé sao? Anh không dám chắc mình sẽ làm
được……
“Ba ba của cháu đâu?” Đứa bé này không giống như một đứa bé có tình thương
của baba, người đàn ông kia rốt cuộc đang làm gì? Cho dù đã chia tay, ngay cả
đứa bé cũng không cần sao?
“Ba ba…… chết rồi.”
Anh vô cùng kinh ngạc. Cái này…… không giống như những gì cô đã nói?!
“Bác sĩ thúc thúc, thúc thúc có thể…… Làm ba ba của cháu không?”
Anh im lặng rất lâu.“Xin lỗi cháu, Tiểu Tinh, thúc thúc không thể. Thúc không
đồng ý không phải bởi vì chán ghét cháu, thật đó, cháu rất ngoan, rất hiểu
chuyện, thúc cũng từng vô cùng hy vọng cháu là con của thúc, nhưng thực sự không
thể. Lần sau cháu đừng làm những chuyện này nữa, vô dụng thôi.”
Tiểu Tinh không nói gì.
Một đứa bé không ồn không khóc nháo, trầm mặc hiểu chuyện như vậy. Anh bây
giờ đã biết, mấy cô y tá kia vì sao không chối từ được cậu bé.
“Như vậy được không? Thúc cho cháu số điện thoại của thúc, chỉ cho một mình
cháu, khi cháu có chuyện gì không thể để cho người khác biết, hoặc muốn tìm thúc
nói chuyện cháu cứ gọi tới cho thúc, không cần phải giấu mẹ một mình chạy tới
đây, thực sự rất nguy hiểm.”
Cắt đất đền tiền, hiệp ước được ký kết.
Phần 3
Nhận được cuộc điện thoại đầu tiên của Tiểu Tinh, đã là một tuần sau.
Cậu bé nói, hôm nay là sinh nhật cậu, mẹ dẫn cậu đi chơi, cho nên tâm trạng
cậu tốt lắm. Vì thế Quan Tử Tu cũng chúc mừng sinh nhật cậu bé.
Một tuần sau, cậu nói thân thể mẹ cậu không thoải mái, đau đầu, ăn không vô
này nọ. Quan Tử Tu nói với cậu, có lẽ là thời tiết quá nóng, cô vô cùng dễ bị
cảm nắng, liệu pháp dân tộc như cạo gió cách hữu hiệu và nhanh chóng nhất, hơn
nữa cũng có thể đoán được được đêm đó có người cũng đứa trẻ năm tuổi này làm đến
đau đầu.
Qua một tuần nữa, cậu nói có bài vẽ ở trường, đề tài là “Gia đình của em”,
cậu không biết phải vẽ thế nào, bởi vì cậu chỉ có mẹ, hỏi phải làm sao bây giờ.
Quan Tử Tu nói rằng, cháu có thể vữ ba ba trong trí nhớ của mình, tưởng tượng
một chút là được.
Tiểu Tinh còn nói cho anh, mẹ hàng năm đều tự tay đan hai chiếc khăn quàng
cổ, một cái là cho cậu, một cái không biết đưa cho ai, hỏi mẹ lại không
nói……
Cách một đoạn thời gian, cố định sẽ có một cuộc điện thoại báo cáo những
chuyện xảy ra gần đây, có khi là tâm sự một chút, hỉ nộ ái ố đều chia sẻ với
anh.
Quan Tử Tu cũng không mở miệng an ủi, chỉ dạy cho cậu phải đối mặt thế nào để
giảm bớt cảm xúc.
Sau đó cậu bé lại hỏi –
Quan thúc thúc, vì sao thúc chưa bao giờ cười?
Quan thúc thúc, vì sao thúc không muốn gặp mẹ cháu? Mẹ cháu rất nhớ thúc.
Quan thúc thúc, cháu thực sự không thể đưa số điện thoại của thúc cho mẹ
sao?
Sau đó, tối hôm qua cậu bé nói:“Mẹ lại trốn trong chăn khóc trộm, thúc có thể
tới an ủi mẹ hay không? Mẹ thấy thúc đến sẽ vui lắm.”
“Vì sao mẹ cháu khóc?”
“Mẹ nói hôm nay là người giỗ của một người mẹ rất yêu, cho nên mẹ rất đau
lòng. Quan thúc thúc, ngày giỗ là gì vậy?”
Rất yêu sao…… Tóm lại, cô vẫn không thể quên được.
Hai người họ đều giống nhau, không thể quên được, khó có thể giải thoát
được.
“Ngày giỗ chính là…… Ngày một người bị chết.”
“Người chết ư…… Là ai? Cháu có thể đi hỏi không?”
“Không cần hỏi, thúc biết.” Anh tự nói với chính mình.
“Mẹ nuôi nói, muốn cho mẹ một mình yên tĩnh một chút, cho nên một chút nữa sẽ
mang cháu đến nhà mẹ nuôi ở một ngày, thúc thúc, cháu phải cúp điện thoại, cuối
cùng hỏi lại một lần, thúc thực sự không thể đến an ủi mẹ cháu sao?”
Câu trả lời của anh là –“Ngủ ngon.” Gác điện thoại.
Phần 4
Đêm đó, anh thức trắng.
Ngày hôm sau, anh xuất hiện trước cửa nhà cô.
Đừng hỏi anh đang nghĩ gì, ngay cả chính anh cũng không thể trả lời được.
Hạ Vịnh Tự nhìn thấy anh, trong nháy mắt có chút kinh ngạc và hoảng loạn.
“Tử Tu……”
“Muốn ra ngoài? Đi đâu vậy? Anh tiễn em một đoạn đường.”
“Không!” Phát hiện câu trả lời của mình quá sức bén nhọn, vội vàng sửa
miệng:“Em muốn nói, hôm nay anh không phải đi làm sao?”
“Anh xin nghỉ. Lên xe đi!”
Thái độ của anh có chút không bình thường, trong lòng cô không yên, cứng môi
mở cửa xe.
“Đi như thế nào?” Ra tới đường lớn, anh hỏi.
“Quẹo phải.”
Anh gọn gàng xoay vô lăng, nhấn ga.
Cô sợ hãi, lén nhìn nét mặt lạnh như băng của anh.“Anh…… biết rồi?”
“Biết cái gì?”
“À…… Không, không có.” Cô vội vã che giấu.
“Khi em nói dối, thường không an ổn, cũng không dám nhìn thẳng vào ng