
t rằng anh sẽ không vì thế mà chấp nhận……
Cô ngủ không được an ổn cho lắm, ác mộng quẩn quanh, trong miệng như có như
không thì thào gọi gì đó, anh ngừng động tác, ngưng thần lắng nghe.
“Tử…… Tu, Tử Tu……” Nước mắt từng hạt rơi xuống, làm ướt cả gối.
“Mẹ…… thường như vậy.” Tiểu Tinh nhỏ giọng nói.
Cô thường như vậy, ban đêm ngủ không an ổn, khóc gọi tên anh?
Vậy sau khi tỉnh dậy thì sao? Anh so với ai cũng hiểu rõ hơn, loại cảm giác
muốn nắm lấy thứ gì đó, thức dậy lại chỉ có hai bàn tay trống rỗng, buồn khổ,
sau đó khó chịu cũng không thể ngủ nữa, cả đêm thất thần ngồi lặng đến bình
minh.
Hai bàn tay hoảng loạn nắm lấy tay anh, sau đó càng ngày càng nắm chặt như
không muốn buông ra nữa. Anh không gỡ ra, tùy ý cô nắm chặt, hai cánh tay đem cô
từ bên gối tiến vào trong lòng.
“Em…… Yêu anh…… Thật đó…… Rất yêu, thật mà…… Yêu…… Tử……” Bên tai, tiếng nức
nở rất nhỏ nhưng anh lại nghe thấy, trán nhăn lại như có chút đăm chiêu, vẻ mặt
phức tạp chăm chú nhìn cô.
“Tu……” Một chữ cuối cùng, dừng ở bên môi cô, tư ma, giao triền.
Phần 3
Cô lại tiếp tục ngủ, lúc này, giấc ngủ an ổn hơn. Tiểu Tinh nằm cạnh cô,
trong vòng tay bảo vệ của anh, rốt cục cũng có thể an tâm nhắm mắt lại.
Còn anh, trắng đêm không thể chợp mắt.
“Em yêu anh, Tử Tu.” Sáu năm trước, cô đã nói như vậy.
“Em yêu anh, rất yêu rất yêu, Tử Tu.” Sáu năm sau, cô vẫn nói như vậy.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian sáu năm này thì sao? Đoạn tình yêu đi chệch
đường đó, thực sự có thể trở về sao? Trái tim cô, đã cho một người khác, anh
không hề chờ đợi thêm sáu năm nào nữa.
Tình yêu của cô, luôn nói ra rất dễ dàng, trái tim cô cũng vậy, rất dễ giao
cho người khác, anh lại vui vẻ yêu thương đến mức chịu cay đắng, anh thực sự
không biết, chính mình còn có thể lại một lần nữa tin tưởng cô hay không……
Phần 4
Đây…… Là chuyện gì xảy ra?
Sau khi bị bệnh, hình như…… Có chỗ không đúng lắm. Cô cũng không nói lên
được, chỉ biết là mỗi buổi sáng, Quan Tử Tu ở nhà cô, thay cô nấu cháo, sau đó
một câu cũng không nói liền rời đi.
Sau vài ngày, anh lại đặc biệt tới đây ghé thăm, tay còn đặt lên trán cô kiểm
tra, ngoài mặt còn nhắc cô phải nhớ uống thuốc đúng giờ. Ngẫu nhiên tới chơi,
cũng không cùng cô nói chuyện, chỉ là mang thức ăn tới, im lặng cùng họ ăn một
bữa cơm. Phần lớn thời gian, anh đều cùng Tiểu Tinh vui chơi, chỉ khi đặc biệt
rảnh rỗi mới lấy xe đưa cậu bé đi học.
Có một hồi Tiểu Tinh ở bên ngoài, cô lơ đãng nghe thấy cậu hỏi thầm anh:“Quan
thúc thúc, cháu có thể đưa số điện thoại của thúc cho mẹ chứ?”
“Thúc không đồng ý.” Khẩu khí lạnh lùng.
“Thúc không cần đồng ý, quyết định thế nhé.”
“……” Tên tiểu quý này, ai dạy nó vậy?
“Mẹ nuôi.”
“……”
“Quan thúc thúc, thúc không cẩn thận mắng cháu thành tiếng đó.”
“Thúc đồng ý rồi đó!”
“……”
“Thực ra thúc không phải ghét mẹ cháu, mà đang giận dỗi mẹ cháu đúng không?”
Cậu đã nghiên cứu rất lâu nha, tuy rằng Quan thúc thúc nói chuyện với mẹ rất
lạnh nhạt, nhưng lại thực quan tâm mẹ, thường nhằm lúc mẹ không chú ý vụng trộm
liếc nhìn mẹ một cái, sau đó nhẹ nhàng thở dài.
“Tiểu quỷ, phép tính cộng trừ nhân chia của cháu chưa ổn, sao nói nhiều
thế!”
“Nhưng mà……”
“3×6 bằng 19! Cháu từ nhỏ đã khuynh gia bại sản sao?”
Làm gì có gia sản để cho mình bại cơ chứ…… Tiểu Tinh thấp giọng lẩm bẩm, nhận
lệnh cầm bút chì, chỉ một lát sau lại nói thêm một câu:“Vậy nếu cháu làm đúng
bài này, có thể nói cho mẹ sao?”
“……”tiểu quỷ này thật là cao thủ đàm phán, vì thế anh chẳng hiểu tại sao lại
bị ép buộc phải ký một hiệp ước không bình đẳng.
Hạ Vịnh Tự không thể nói không bất ngờ, giao tình của họ từ bao lâu mà tốt
như vậy?
Sau này khi cô hỏi Tiểu Tinh, cậu còn thừa nhận với cô, đêm cô bị bệnh đó là
cậu gọi điện thoại xin Quan thúc thúc giúp đỡ, kỳ thực “Ám thông xã giao” của họ
đã từ rất lâu……
Sau đó ngay cả khi Tiểu Tinh được 100 điểm bài kiểm tra cũng rất hưng phấn mà
gọi điện thoại báo cho Quan Tử Tu, anh thực hiện lời hứa, mua pizza tiểu quỷ
thích ăn đến làm phần thưởng.
“Chúc mừng cháu đi được một bước lớn trên con đường làm khuynh gia bại
sản.”
“Nhưng cháu rõ ràng được 100 điểm mà!” Tiểu Tinh không phục lắm. Viết sai bị
mắng là làm khuynh gia bại sản, được 100 điểm cũng bị mắng là làm khuynh gia bại
sản, người lớn thật khó hầu hạ.
Ngón trỏ của Quan Tử Tu búng nhẹ lên trán cậu nhóc.“Cháu không biết rằng muốn
nuôi một đứa trẻ cho đến khi tốt nghiệp đại học thì chồng tiền xếp lên còn cao
hơn cả cháu sao?” Nếu còn làm nghiên cứu sinh, học lên tiến sĩ, đống tiền kia
căn bản là không tính nổi.
“Vâng.” Vì Quan thúc thúc đang xếp hàng mua gấu Teddy số lượng có hạn kia,
cho nên cậu quyết định không tranh cãi nữa.
Đêm đó, sau khi Tiểu Tinh ngủ, cô do dự rất lâu, cuối cùng vẫn mở miệng:“Tử
Tu, Tiểu Tinh…… không phải con trai của anh.” Cái này rất dễ gây hiểu lầm, phải
nói cho rõ ràng, cô không thể lừa gạt anh, lợi dụng tình cảm của anh.
Quan Tử Tu chỉ trừng cô liếc mắt một cái.“Anh biết.”
“Vậy anh……” Tại sao còn đối tốt với Tiểu Tinh như vậy?
“Đứa bé kia vô tội, anh lại khô