Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325205

Bình chọn: 10.00/10/520 lượt.

đi mua nước. Cậu nghĩ tớ đi đâu?”.

Cô ngồi vào bàn học, cầm di động lên xem thì thấy có một tin nhắn của Trần Tử Hàn. Công ty có việc gấp nên anh phải về ngay. Cô nặng nề buông di

động xuống, thầm nghĩ sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa.

Trường

của Vương Y Bối không có yêu cầu quá nghiêm ngặt về thời gian thi cử,

giảng viên dạy hết chương trình môn học xong sẽ khảo sát ý kiến của sinh viên xem có thể tiến hành thi kết thúc môn nào vào tuần nào, sau đó báo lại với phòng giáo vụ để họ sắp xếp lịch. Mấy môn học kỳ này của Vương Y Bối vừa hoàn thành thì đã có lịch thi, cô liền lợi dụng quãng thời gian này để quên đi chuyện giữa mình và Trần Tử Hàn. Nhiều lúc cô cảm thấy

bản thân rất vô dụng, hễ nhắm mắt là lại nhớ tới anh, rồi hồi tưởng lại

quá khứ anh tốt với mình ra sao, hiện tại thờ ơ thế nào. Cô cứ ngỡ mình

càng phớt lờ anh thì anh sẽ càng quan tâm tới mình, không ngờ anh chỉ

gọi vài cuộc điện thoại, mỗi lần cũng chỉ nói được dăm ba câu rồi thôi.

Hôm nay thi xong, Vương Y Bối và cô bạn cùng lớp Đường Yến đi uống trà sữa. Dạo này, Vương Y Bối cố gắng không gọi Uông Thiển Ngữ đi chơi cùng.

Thiển Ngữ quá hiểu cô, chỉ cần cô nói được vài câu là tâm tình sẽ bại lộ ngay, cô không muốn hứng lấy ánh mắt khó xử của người khác. Huống hồ,

nếu biết Vương Y Bối đòi đi uống thứ đồ lạnh này, Uông Thiển Ngữ nhất

định sẽ lại lảm nhảm, sức khỏe của cô không tốt, ngộ nhỡ sinh bệnh thì

lại mất dăm bữa nửa tháng mới khỏi.

Vương Y Bối và Đường Yến tìm

một bàn trống ngồi xuống, gọi một cốc Tiramisu và một cốc thạch đen.

Đường Yến uống một ngụm trà sữa thạch đen rồi nói: “Vừa nãy vẫn còn mấy

câu không chắc lắm, không biết được bao nhiêu điểm nữa”.

“Thi

xong rồi thì đừng nghĩ nữa, ảnh hưởng tới tâm trạng!” Vương Y Bối thông

thường không mấy lo lắng về chuyện thi cử, dù đạt điểm cao không dễ dàng gì nhưng chí ít cũng sẽ không bị nợ môn.

“Nếu không phải cậu

đang buồn vì bài thi thì vì cái gì?” Đường Yến hiểu rõ tâm trạng Vương Y Bối không tốt nên mới gọi mình ra ngoài thế này.

Vương Y Bối

khuấy chiếc thìa nhỏ trong cốc trà sữa: “Không biết vì sao, tự nhiên

thấy chán, thế thôi”. Cô thở dài: “Gần đây thấy nhiều đôi chia tay quá,

lúc trước thì yêu nhau đến thế, giờ nói chia là chia được ngay. Hơn nữa, phần lớn đều là bọn con trai thay lòng đổi dạ. Nghĩ mà tức! Nghe bao

nhiêu chuyện không hay như vậy, cảm giác đời này chẳng có tên đàn ông

nào tốt cả”.

Đường Yến tỏ ra thấu hiểu: “Ngày trước tớ cũng nghĩ

giống cậu, nghe những chuyện chia tay, ly hôn nọ kia, cảm thấy rất buồn

phiền dù chẳng có tí liên quan gì tới mình. Về sau thấy nhiều rồi nên

cũng không còn cảm giác nữa!”.

Quá trình người ta nghĩ thông suốt một vấn đề nào đấy có khi không cân đo bằng thời gian, mà chỉ dùng một

vài chuyện thực tế để nghĩ cũng có thể nghĩ ra.

“Cậu nói xem, nếu một người con trai vốn đối xử rất tốt, vô cùng tốt với một người con

gái, đột nhiên đến một ngày, không còn tốt như xưa nữa, nói chuyện điện

thoại chóng vánh hơn trước, dường như giữa hai người chẳng có gì để nói

với nhau nữa, số lần gặp mặt cũng giảm. Trước đây dù hai người ở hai nơi xa xôi nhưng vẫn tìm mọi cách để được gặp nhau, đến khi cả hai ở cùng

một thành phố rồi lại chẳng gặp nhau mấy…” Đang nói, Vương Y Bối chợt

cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Đường Yến nhìn mình, cô ngượng ngùng cười, cúi xuống uống trà sữa. Lạnh, nhưng cô cảm thấy rất sảng khoái.

“Đừng nhìn tớ như thế, tớ đang kể chuyện về một người bạn của tớ, tự

nhiên nhớ tới thì nói thôi”.

Đường Yến gật đầu: “Thế bạn cậu có hỏi người yêu vì sao lại trở thành như vậy không?”.

“À, anh ta bảo anh ta rất bận.”

Đường Yến bật cười, nói với vẻ bất mãn: “Nói cho cậu biết, đàn ông nói mấy

lời như thế, mười người thì có tới chín người đang cố tình viện cớ. Đàn

ông rất ích kỷ! Đối với người phụ nữ anh ta yêu, anh ta không bao giờ

nói bận cả, dù có bận cũng sẽ nghĩ mọi cách để có thời gian dành cho

người yêu. Cậu từng trải còn ít, không hiểu được điều này, tốt nhất là

cậu nói với cô bạn kia của cậu, bạn trai cô ấy nhất định là có vấn đề!”.

Vương Y Bối nghe vậy cũng thấy bất an nhưng vẫn cố tình phản bác: “Biết đâu

anh ta bận thật? Mà này, tớ yêu từ hồi cấp ba đấy nhé!”.

Đường

Yến bật cười: “Bảo sao Uông Thiển Ngữ nói cậu giống trẻ con. Yêu từ cấp

ba thì được gọi là từng trải, thì sẽ hiểu rõ suy nghĩ của cánh đàn ông

hả? Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng có mà dễ dàng tin lời con trai, nếu

không thì kiểu gì cũng bị dắt mũi. Cậu cứ khuyên bạn cậu cẩn thận là

được rồi, thái độ của người con trai đối với cậu thay đổi, cũng có nghĩa là vị trí của cậu trong lòng anh ta cũng thay đổi”.

Vương Y Bối

lặng yên uống trà sữa, trong lòng thấp thỏm không yên. Không thể phủ

nhận, những điều Đường Yến nói có tác động nhất định tới cô.

Một

tuần thi cử trôi qua, thấy tâm tình Vương Y Bối vẫn không tốt lên, ngày

nào cũng thất thần, Uông Thiển Ngữ liền hết lời khuyên nhủ cô nên chủ

động hơn, trong chuyện tình cảm, không nên suy nghĩ chuyện được mất,

cũng đừng tính toán ai phải nỗ lực nhiều hơn ai, ai yê


XtGem Forum catalog