
t rồi." Chu Tự Hàn đưa di động đã tắt máy cho Sở Dĩnh, nửa đường lại thu hồi lại: "Trước tiên để cái này ở chỗ anh đã."
Sở Dĩnh nhìn anh chằm chằm, đến lúc nào rồi, tên khốn này còn có thời
gian ghen, điện thoại Chu Tự Hàn rung động hai cái, Chu Tự Hàn bắt máy:
"Như thế nào..." Bên kia truyền đến thanh âm của Chu Tự Hoành: "Tra được rồi, Lăng Thủ Chính lái một chiếc Audi, ước chừng ba mươi phút trước đi vào đường cao tốc nối liền với tỉnh G...." Lăng Chu cầm điện thoại di động dính vào bên tai, sửng sốt thật lâu, bên trong vang lên tiếng tút tút kéo dài giống như nói cho anh biết, từ nay anh và Dĩnh Nhi là hai người xa lạ, đây chính là kết quả sau cùng, anh
nên oán cha anh sao?
Lăng Chu chậm rãi để điện thoại di động xuống, ánh mắt nhìn vào trong
album ảnh đang mở ra ở trên bàn, không nhiều hình lắm, nhưng gần như mỗi một tấm đều có dì Nhạc, anh lấy một tấm ra, ánh mắt rơi vào ba người
trong hình, dì Nhạc ở chính giữa, cha anh và chú Sở đứng ở bên cạnh, ước chừng do thời gian quá lâu, hình có chút cũ, lại không ngăn được khí
thế thanh xuân, phấn khởi và tùy ý đó.
Anh chưa từng thấy cha anh như vậy, trẻ tuổi đẹp trai, anh tuấn tiêu
sái, ánh mắt của cha không tự chủ được dừng lại trên người dì Nhạc, yêu
say đắm rõ nét trong mắt như vậy, so sánh ra thì chú Sở kín đáo hơn
Nhiều, nhìn dì Nhạc mà nở nụ cười nhạt, nhưng lại làm người khác cảm
thấy vô cùng ấm áp.
Anh lại không biết cha thầm mến dì Nhạc, có lẽ khi đó toàn bộ ánh mắt
của anh đều đặt ở trên người Dĩnh Nhi, dù là một cái chớp mắt cũng không chịu dời đi..
Dĩnh Nhi rất giống dì Nhạc, có lẽ chỉ là ngũ quan rất giống, tính khí. . . . . . Lăng Chu lắc đầu một cái, tính khí của Dĩnh Nhi cũng không coi
là tốt, tính trẻ con nhiều hơn, nghĩ tới những việc này, lại không khỏi mỉm cười chua chát, hiện tại anh muốn cho cô sử dụng tính trẻ con cũng
không thể rồi.
Anh xắp xếp lại thư tình cha viết cho dì Nhạc một chút, rất nhiều, một
chồng chất thật dầy, nhưng anh không hiểu tại sao vẫn không gửi đi, anh
vừa mới cầm lên thì từ trong rơi ra một tờ giấy, mở ra, là một bức vẽ
rất tùy ý, dùng bút chì phác họa, đường nét phác họa lại tương đối rõ
ràng.
Trong bức tranh là bóng lưng một học sinh nữ, làn váy tung bay theo gió, tóc dài khẽ phiêu động, rất sinh động, hẳn là dì Nhạc lúc còn trẻ, bà
ấy vịn vào lan can, xuyên qua khe hở lan can có thể nhìn đến một chỗ
giống như là sân thể dục, theo góc độ này? Sân thể dục sao?
Lăng Chu chợt nhớ tới gì đó, nhanh chóng cầm điện thoại gọi đi, điện
thoại di động kết nối, bên kia vẫn truyền đến giọng nói không kiên nhẫn
của Chu Tự Hàn như cũ: "Cậu còn có chuyện gì sao?" Lăng Chu nói: "Tôi
đoán có lẽ cha tôi sẽ tới đại học G, tôi phát hiện cha tôi có vẽ một bức họa, chính là phòng đạo cụ ở trường học, khi học trung học tôi và Dĩnh
Nhi có tới đó mấy lần."
Chu Tự Hàn ừ một tiếng, nói một câu: "Chúng tôi đang chạy tới tỉnh G."
Sau đó rất không có lễ phép cúp di động, nghiêng đầu liếc nhìn Sở Dĩnh
bên cạnh, tức giận: "Lúc lên cấp 3 thì em không lo đi học, cả ngày chạy
lung tung cái gì, anh rất khó chịu, sao kỷ luật ở trường học các em lỏng lẻo như vậy, để cho học sinh nam nữ tùy tiện làm càn như vậy."
Sở Dĩnh trừng mắt liếc anh một cái: "Chu Tự Hàn anh có tật xấu không?
Trường học của em thì sao, khi đó tốt hơn nhiều so với chỗ các anh! Lúc
anh lên trung học cơ sở, chắc anh cũng chạy ra ngoài trường mà thuê
phòng đi, trường học các anh cũng không có trông nom."
Sắc mặt Chu Tự Hàn hơi chậm lại: "Anh là nam, em là nữ, có thể giống
nhau sao?" Sở Dĩnh cãi lại: "Thời đại nào chứ? Nam nữ đều như nhau, anh
đừng có bới móc với em ở nơi này, Lăng Chu nói gì rồi hả ?"
Hai chữ Lăng Chu được nói ra từ trong cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối nhà anh, Chu Tự Hàn cảm thấy đặc biệt chói tai, hừ một tiếng: "Anh ta nói
lúc lên trung học có đi tới trường đại học G với em, hai người chạy đến
nơi đó làm gì vậy?"
Ở dưới ánh mắt của anh, Sở Dĩnh có mấy phần mất tự nhiên, đại học G cách trường trung học của cô rất gần, chỉ cách hai con đường, là trường học
cũ của cha mẹ cô, khi còn bé mẹ thường mang cô đi theo, trường đại học G rất đẹp, trồng rất nhiều hoa anh đào bên cạnh hồ nhân tạo, đến đầu mùa
xuân, hoa anh đào nở ra đầy cành, một trận gió thoáng qua thì cánh hoa
lây động rơi vào trên mặt hồ, xinh đẹp như thơ như tranh.
Khi đó, trong lòng cô còn có chút bệnh văn nghệ nhỏ, bày đặt học đòi làm thơ, thỉnh thoảng cũng sẽ thương xuân thu buồn mấy ngày, nhìn về phía
cảnh đẹp như vậy, cũng không cảm thấy thời gian thoáng cái như nước,
tiến tới ngâm đôi câu thơ, mỗi lúc như thế này, Lăng Chu sẽ ôm cô nói:
"Thì ra Dĩnh Nhi nhà ta còn là một nhân tài làm thơ." Sau đó cười
nghiêng ngả, bị cô đuổi theo đấm một trận.
Thật ra thì Sở Dĩnh thích nhất cũng không phải là rừng hoa anh đào này,
mà là phòng đạo cụ ở tầng chót thuộc tòa nhà ở góc trường, vừa đúng
hướng nhìn về phía sân tập thể dục, bây giờ tòa nhà chứa phòng đạo cụ đã đổi thành kí túc xá cho nghiên cứu sinh, nhưng mẹ cô vẫn mang cô tới
đây mấy lần, mẹ nói