
lộ ra mười phần chân thành.
Cuối cùng Nhạc Thu Mạn lựa chọn Cảnh Sơn, bà vốn cho là việc này không
có gì, trước khi quen bà Lăng Thủ Chính đã có tình sử đầy đủ đặc sắc,
lời cự tuyệt của mình, cũng chỉ là một nét bút hỏng trong tình sử sáng
lạng của ông thôi, lúc ấy căn bản bà không nghĩ tới Lăng Thủ Chính sẽ cố chấp như vậy, cho dù ông đã nói với mình: "Thu Mạn em sẽ phải hối hận,
thật sự, anh đảm bảo. . . . . ." Bà cũng không để ý.
Lúc ấy bà đang sa vào trong tình yêu, trong mắt bà trừ Cảnh Sơn, cũng
không nhìn thấy người thứ hai nữa, sau này Lăng Thủ Chính vừa tốt nghiệp liền lấy vợ sinh con, bà cũng gả cho Cảnh Sơn, bao nhiêu năm sau gặp
lại ở tỉnh G, bạn học cũ, bạn bè cũ, nên thân cận một cách tự nhiên, mặc dù coi là đối thủ trong công việc, nhưng lúc ấy Cảnh Sơn rất vui mừng
nhiệt tình, bây giờ Nhạc Thu Mạn còn nhớ.
Lại nói, mặc dù năng lực của Cảnh Sơn xuất sắc nhưng lại không thích hợp với chính trị, cho dù là nhất định phải có năng lực, nhưng càng không
thể thiếu chính là thủ đoạn, tính tình của Cảnh Sơn quá lương thiện, hơn nữa quá mức coi trọng bạn bè, không có lòng phòng bị nên bị gài bẫy
cũng là việc trong dự liệu.
Nhạc Thu Mạn khổ sở chính là vì Sở Cảnh Sơn lại phản bội mình, xảy ra
quan hệ với một người phụ nữ khác, tính tình của Cảnh Sơn, nếu thật sự
có chuyện gì với người phụ nữ khác, vậy ít nhất cũng là thích đi! Bà
luôn nghĩ như vậy, mình cũng đã từng có điểm mấu chốt trong lòng, có lẽ
là bởi vì yêu cho nên nghiêm khắc hơn, bà không có cách nào chịu đựng
được Cảnh Sơn đi quá giới hạn, mặc kệ là thân thể hay là trong lòng.
Trần Tư Yến xinh đẹp, hoạt bát, biết trang điểm, so với cô ta, phong
cách ưu nhã của mình thật sự không coi là cái gì, lúc ở đại học, cô ta
chính là học muội chói mắt nhất, hơn nữa, cô ta thích Cảnh Sơn, đây sớm
đã không phải chuyện mới.
Mặc kệ có phải là bị gài bẫy hay không, cuối cùng Cảnh Sơn có phản bội
mình, phản bội cái nhà này hay không, đây cũng là khúc mắc không giải
được trong sáu năm qua của Nhạc Thu Mạn, nhưng bà cũng không ngu xuẩn,
bà biết Lăng Thủ Chính là kẻ phía sau tấm màn này.
Sở dĩ Nhạc Thu Mạn biết những việc này, bởi vì sau khi Cảnh Sơn tự sát,
Lăng Thủ Chính đã tìm tới bà, lúc ấy ánh mắt của ông ta điên cuồng như
vậy, điên cuồng làm người khác muốn nổi da gà: "Thu Mạn đi theo tôi đi!
Chúng ta ra khỏi nước sống những ngày kế tiếp, tôi đã sớm sắp xếp xong
xuôi, chúng ta còn có mấy thập niên. . . . . ." Khi đó cái gì Nhạc Thu
Mạn cũng đều hiểu rồi.
Cho dù biết, bằng năng lực của bà cũng không thể lật đổ Lăng Thủ Chính
được, bảo bà đi về nhà cầu xin cha mẹ, ban đầu lúc mình rời đi, cha bà
đã bỏ xuống lời nói rất hung ác: "Đi khỏi cửa nhà họ Nhạc, thì con không phải là con gái nhà họ Nhạc nữa." Bà còn mặt mũi nào mà trở về đây, vẫn là chán nản trở về như vậy, huống hồ, cho dù bà trở về, với tính tình
của cha bà cũng sẽ không quan tâm tới Cảnh Sơn, dù sao từ đầu đến cuối
ông ấy không có thừa nhận người con rể này, thế nhưng không có nghĩa là
bà sẽ tha thứ cho Lăng Thủ Chính, dù vì nguyên nhân gì, ông ta đều là
hung thủ hại chết Cảnh Sơn.
Hôm nay Nhạc Thu Mạn đi siêu thị một chuyến, Dĩnh Nhi thích ăn thịt khô
do bà làm nhất, nghĩ thừa dịp hiện tại làm một chút để dành, chờ Dĩnh
Nhi trở lại xào với cần tây cho cô ăn, vốn là dì giúp việc muốn đi cùng
bà, Nhạc Thu Mạn lại không cho, siêu thị ở đối diện với chung cư không
xa, cũng không phiền bà ấy.
Mua thịt ra ngoài còn chưa vào chung cư, liền bị một người bịt miệng mũi lại từ phía sau, khi tỉnh táo lại thì đang ở trên xe, hiển nhiên người
bắt cóc bà là một người lão luyện, nếu như kẻ sai khiến phía sau màn là
Lăng Thủ Chính, như vậy thủ đoạn của Lăng Thủ Chính đối diện đã vô cùng
thuần thục.
Lăng Thủ Chính nghiêng đầu nhìn bà một cái: "Tỉnh." Nói xong đưa tay từ
phía sau lấy một cái đệm dựa phía sau màn nhét vào sau lưng bà: "Dựa cái này có thể thoải mái một chút."
Giọng nói Lăng Thủ Chính dịu dàng ôn hòa khác thường, động tác cũng
tương đối thành thục, giống như đã làm rất nhiều lần, Nhạc Thu Mạn nhìn
ông ta thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Ông đang làm cái gì vậy?"
Lăng Thủ Chính lại giống như không nghe thấy lời của bà một dạng: "Thu
Mạn, bà còn nhớ rõ không, lúc lên đại học ấy ba người chúng ta thường đi ra ngoài cùng nhau, khi đó tôi nghĩ, nếu như chỉ có hai chúng ta thì
thật tốt, tôi muốn dẫn bà đi rất nhiều nơi, thật ra thì, chỉ cần đi cùng với bà, đi nơi nào cũng đều tốt . . . . . Thu Mạn, tại sao bà không
thích tôi... tôi kém ở chỗ nào so với Cảnh Sơn, nhiều năm như vậy tôi
vẫn không hiểu, vì Cảnh Sơn bà không tiếc mà cắt đứt quan hệ cùng người
trong nhà, nhưng cuối cùng, Cảnh Sơn lại phản bội bà qua lại với tiện
nhân Trần Tư Yến kia, bà có hối hận hay không? Nếu để cho bà lựa chọn
lần nữa, bà có chọn tôi hay không?"
Giọng nói Lăng Thủ Chính cũng không giữ được sự dịu dàng như mới vừa rồi nữa, có chút kích động khẩn cấp, giống như đối với ông ta đáp án của
Nhạc Thu Mạn so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Nhạc Thu Mạn chưa bao giờ nghĩ