
tới Lăng Thủ Chính sẽ cố chấp đến loại
trình độ này, thoáng một cái cũng đã mấy chục năm, rất nhiều chuyện
chính bà cũng không nhớ nữa, nhưng hiển nhiên Lăng Thủ Chính vẫn nhớ rất rõ ràng.
Nhạc Thu Mạn nhìn ông ta thật lâu, thở dài nói: " Thủ Chính, Cảnh Sơn đã chết, bao nhiêu ân oán cũng nên quên đi, huống hồ, cho tới bây giờ tôi
cũng không có yêu ông, ông cũng biết việc này rất rõ ràng."
Lăng Thủ Chính cầm tay lái quay một vòng, xe nghiêng một cái tránh xe
hàng lớn rồi dừng ở bên cạnh, Lăng Thủ Chính đốt một điếu thuốc hít một
hơi, khói tràn ngập ở trong xe, Nhạc Thu Mạn không khỏi ho khan hai
tiếng. Lăng Thủ Chính giống như nghĩ tới điều gì, cúi đầu nói: "Xin lỗi. . . . . ." Đẩy cửa xe ra rồi đi ra ngoài, đứng bên ngoài đầu xe hút
thuốc lá.
Nhiệt độ bên trong bên ngoài xe có sự chênh lệch, làm cho trên kính nổi
lên một tầng sương nhẹ, phản chiếu bóng dáng của Lăng Thủ Chính, hình
dáng có chút mơ hồ không rõ, mặc dù đã qua trung niên, sống lưng vẫn
thẳng tắp như cũ, nhìn như vậy thật sự không giống như người hơn năm
mươi tuổi, Nhạc Thu Mạn còn nhớ rõ người học sinh nam kiêu ngạo lúc
trước, nghiên cứu kỹ càng, đây tất cả hẳn là bởi vì chính mình....
Lăng Thủ Chính hút thuốc xong mới ngồi vào, không lên tiếng, đem máy
sưởi nâng cao lên một chút, lại đem tấm thảm mỏng đắp lên trên người
Nhạc Thu Mạn, cả quá trình săn sóc chu đáo, lại không nói nữa, Nhạc Thu
Mạn cũng không mở miệng, hôm nay bà cũng đã thông suốt, nói cho cùng chỉ là một cái mạng thôi, bây giờ Dĩnh Nhi rất tốt, bà cũng có thể yên tâm
đi tìm Cảnh Sơn, ân oán nơi này bắt đầu từ bà, cuối cùng cũng kết thúc ở chỗ bà, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.
Lại nói tới Sở Dĩnh, vừa nghe thấy không thấy mẹ cô đâu, cả người cũng
luống cuống, đâu còn ý muốn nhận người thân nữa, linh hồn nhỏ bé cũng
không yên rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bắt được cánh tay Chu Tự
Hàn: "Mẹ em sẽ không tùy tiện ra khỏi cửa, cho dù ra ngoài, cũng chỉ đi
cửa siêu thị, rất nhanh sẽ về nhà, có phải hay không, có phải hay
không..." Sở Dĩnh nói chuyện cũng có chút không lưu loát, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy Chu Tự Hàn, giống như chộp được một cành cây cứu mạng.
Chu Tự Hàn xoa xoa mặt của cô: "Yên tâm, không có việc gì cả, có anh đây rồi...." Liếc nhìn trợ lí Từ đang nghe điện thoại bên kia, trợ lí Từ
đặt điện thoại xuống đi tới nói: "Một giờ trước, người của chúng ta bị
Lăng Thủ Chính lừa, không có đuổi theo ông ta được, không biết ông ta đi chỗ nào rồi."
Chân mày Chu Tự Hàn nhíu chặt, gọi điện thoại cho Chu Tự Hoành, để nhờ
anh ấy giúp một tay điều tra tư liệu hình ảnh trên đường cao tốc một giờ gần đây, xem có ghi chép về việc Lăng Thủ Chính đi qua hay không.
Mới vừa để điện thoại di động xuống, vừa cúi đầu liền đối diện với ánh
mắt của Sở Dĩnh, hiển nhiên bảo bối nhà anh bị dọa sợ, anh nhẹ nhàng an
ủi cô, nghiêng đầu nói với ông Nhạc: "Rất nhanh sẽ có tin tức, không
bằng chúng ta lên phòng chờ, bây giờ mọi người ở đây rất bất tiện."
Ông Nhạc có chút khí thế nhìn anh một cái: "Cậu nghi ngờ tiểu tử Lăng
Thủ Chính kia bắt cóc con gái của ta sao?" Chu Tự Hàn nói :"Trước mắt
chỉ là tôi nghi ngờ, chỉ là ông yên tâm, theo tôi được biết, Lăng Thủ
Chính thầm mến dì nhiều năm như vậy, cho dù mất trí bắt dì đi, cũng sẽ
không có nguy hiểm cho dì."
Sở Dĩnh sững sờ nhìn anh, giống như anh nói rất đúng, Chu Tự Hàn cũng
không muốn lật lại những chuyện này, dù sao cũng là chuyện đời trước,
lại qua mấy chục năm, hơn nữa, Lăng Thủ Chính kia thấy thế nào cũng
không giống như một người nổi điên vì tình yêu, tính tình ông ta âm
hiểm, thủ đoạn sắc bén, nếu như nói làm những việc này đều là vì một
đoạn tình đơn phương, không thực hiện lúc tuổi còn trẻ, quá không phù
hợp với lẽ thường, nhưng chuyện lại cứ phát triển không hợp với lẽ
thường.
Ông Nhạc nhìn anh thật lâu, CHu Tự Hàn cũng không có né tránh ánh mắt
tìm tòi nghiên cứu của ông cụ, rốt cuộc ông cụ gật đầu một cái, đồng ý
lên phòng chờ, rõ ràng những người bên cạnh, bao gồm bà ngoại của Dĩnh
cũng thở phào nhẹ nhõm. Đoàn người nối đuôi nhau lên trên phòng.
Vừa mới vào phòng, điện thoại của Sở Dĩnh liền vang lên, Sở Dĩnh liếc
nhìn người gọi tới, không khỏi liếc Chu Tự Hàn một cái theo bản năng,
Chu Tự Hàn ghé đầu liếc nhanh một vòng, sắc mặt trầm xuống, cầm điện
thoại di động trong tay Sở Dĩnh qua nghe: "Có chuyện gì vậy?"
Bên kia Lăng Chu trầm mặc mấy giây, rồi nói: "Không thấy cha tôi đâu, từ xế chiều đến bây giờ ông cũng không về nhà, điện thoại di động cũng
không đem, trên bàn trong phòng làm việc của ông có quyển album ảnh lúc
lên đại học, không có hình của dì Nhạc, còn có..." Nói đến chỗ này dừng
lại một chút, mới nói: "Còn có thư tình mà cha tôi viết cho dì Nhạc, rất nhiều bức..."
Chu Tự Hàn rất tinh ranh, lúc này Lăng Chu sẽ hiểu, nhất định là Lăng
Thủ Chính viết thư tình cho mẹ của Sở Dĩnh, thật sự không có nhìn ra,
lão hồ ly này còn có thời điểm ngây thơ lãng mạn như thế, chuyện này anh không muốn Lăng Chu tham dự, măc dù lão hồ ly kia là cha của anh ta:
"Tôi biế