
đừng thấy lúc này Lăng Thủ Chính được đi ra
ngoài, hai ngày nữa sẽ phải vào trong lại, thật ra thì không có nhà họ
Nhạc nhúng tay vào thì cũng không thành vấn đề, tudinhhuong@ddlqd chỉ là phải phí chút hơi sức, nhưng nếu như nhà họ Nhạc ra mặt, cha em dựa vào thân phận con rể của nhà họ Nhạc, mấy lão già trong ủy ban kỷ luật kia
cũng sẽ không che đậy thay nhà họ Lăng nữa, vụ án của cha em cũng sẽ ra
ánh sáng rất nhanh thôi, mặc kệ nói thế nào, em phải gặp người nhà họ
Nhạc trước, nếu như bọn họ dám cho bảo bối nhà anh sắc mặt không tốt, về sau anh lại tìm người thu thập bọn họ."
Sở Dĩnh bị giọng của anh chọc cười, bĩu môi lầm bầm một câu: " Anh cứ nói mạnh miệng đi." Chỉ là có Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh thật sự cảm thấy bình tĩnh rất nhiều.
Hai người vừa vào đại sảnh của khách sạn, đã nhìn thấy trợ lí Từ cúi đầu
khom lưng nói chuyện với mấy người bình thường, đứng hai bên là mấy vị
nam nữ trung niên, cũng có mười mấy hơn hai mươi người, vây xung quanh
hai vị lão nhân ngồi trên sofa.
Sở Dĩnh gần như lập tức nhận ra
người tóc bạc trắng ngồi bên trái nhất định là bà ngoại cô, mặc dù đã
lớn tuổi rồi,nhưng ngũ quan trên mặt, toàn bộ đều rất giống mẹ, vậy lão
nhân bên cạnh là ông ngoại cô rồi! Đầu tóc râu ria hoa râm,
tudinhhuong@ddlqd bên tay chống một cây gậy, sống lưng thẳng tắp ngồi ở
chỗ đó, nghiêm túc uy nghiêm, lại mang theo chút nho nhã, nhìn lại những người xung quanh, Sở Dĩnh mới hiểu được, khí chất trên người mẹ do đâu
lại có, đây là một loại lắng đọng của gia tộc, thời đại thư hương vọng
tộc mới có như vậy.
Ngược lại ông ngoại cô rất nghiêm túc, rõ
ràng trên mặt bà ngoại cô có mấy phần kích động, Chu Tự Hàn dắt Sở Dĩnh
đi tới, Nhạc lão phu nhân nhìn thấy Sở Dĩnh, không tự chủ được mà đứng
lên, một người đàn ông khoảng bốn mươi bên cạnh vội dìu lấy bà. Truyện
chỉ post duy nhât tại diễn đàn lê quý đôn.
Hai tay bà cụ bắt được Sở Dĩnh, quan sát trên dưới một hồi lâu, rất kích động nói: "Rất giống, thật sự giống mẹ con năm đó như đúc, cháu gái của ta, những năm này
phải chịu bao nhiêu khổ rồi, đều tại ông ngoại con già nên hồ đồ, đuổi
con gái ra ngoài thì đã đành, nhiều năm như vậy cũng không nghe ngóng
tin tức gì."
Ông Nhạc tằng hắng một cái: "Nó chọn tiểu tử Sở Cảnh Sơn kia, ngay cả cha mẹ cũng không cần, tôi còn muốn đứa con gái này
làm cái gì hả?" tudinhhuong@ddlqd Người đàn ông trung niên bên cạnh cười nói: "Tốt lắm, tốt lắm, nếu như chúng ta đã gặp lại, cũng đừng đề cập
tới chuyện cũ nữa, Dĩnh Nhi, ta là cậu Nhạc Nam Thần của cháu, đã gặp
qua cháu khi cháu còn bé, cháu còn nhớ rõ không?"
Nhạc Nam Thần
rất nho nhã, vừa nhìn chính là một học giả, ở cự ly gần, Sở Dĩnh mới nhớ tới, có chút ấn tượng mơ hồ, liền gật đầu một cái.
Nhạc Nam Thần sờ sờ tóc của cô: "Cháu và Thu Mạn thật sự rất giống nhau, bây giờ mẹ
cháu đang ở nơi nào vậy?" Sở Dĩnh vừa muốn gọi điện thoại về nhà, điện
thoại di động liền vang lên, số gọi tới chính là số điện thoại ở nhà.
Sở Dĩnh vội vàng nhận, bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của dì giúp việc: "Sở Dĩnh, không thấy chị Thu Mạn ở đâu hết." Lúc Nhạc Thu Mạn tỉnh lại, phát hiện mình tựa vào chỗ ngồi cạnh tài xế,
ánh đèn trên đường cao tốc hắt vào từ ngoài cửa sổ, bà nhìn thấy khuôn
mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Lăng Thủ Chính. . . . . .
Rất nhiều chuyện chìm ở trong năm tháng giống như tấm hình cũ, mơ mơ hồ
hồ nhìn không rõ, lúc đại học Lăng Thủ Chính có quan hệ trực tiếp với
Cảnh Sơn, bề ngoài và năng lực của hai người cũng tương đối xuất sắc,
nhưng gia thế nhà họ Lăng hiển hách, cho tới hôm nay, Nhạc Thu Mạn còn
nhớ rõ cảnh tượng Lăng Thủ Chính được đông đảo học sinh nữ vây quanh lúc ở đại học.
Con người thường không che giấu nhân tố gia thế, gia thế hiển hách giống như dát lên một tầng hoàng kim sáng long lanh cho Lăng Thủ Chính, có
rất nhiều sự mê hoặc, nếu so sánh thì Cảnh Sơn liền có chút thua kém.
Nhạc Thu Mạn cũng đã nghĩ tới, nếu như không phải là mình có xuất thân
vọng tộc, đã sớm miễn dịch đối với loại người này, có lẽ cũng không nhất định là bà sẽ chọn Lăng Thủ Chính, dù sao so với hai người, Cảnh Sơn có chút chất phác, hơn nữa đối với bạn gái, bà tự nhiên tin tưởng là Cảnh
Sơn yêu bà, nhưng Cảnh Sơn vẫn biểu đạt tương đối hàm súc.
Tỉ mỉ nhớ lại, cũng chỉ có bà trở mặt với người trong nhà, lúc dứt khoát từ trong nhà đi ra, khoảnh khắc ông ấy ôm bà vào trong ngực, ngực của
ông ấy thật ấm áp, ông ôm lấy bà, chặn lại mưa thu của Giang Nam, ông
nói: "Thu Mạn, anh sẽ đối tốt với em cả đời, tin tưởng anh." Đây đại
khái là lời tỏ tình trắng trợn nhất của Sở Cảnh Sơn, nhưng lại làm bà
rung động như vậy.
Mà Lăng Thủ Chính là tương đối khác, năm đó ông ta vô cùng tự tin, bởi
vì tự tin cho nên kiêu ngạo, thậm chí thời điểm thổ lộ với bà, cũng mang theo khí thế của người nhà Lăng, Nhạc Thu Mạn còn nhớ rõ lúc đó Lăng
Thủ Chính nói với bà: "Nhạc Thu Mạn anh thích em, làm bạn gái của anh
đi!" Mà Cảnh Sơn chỉ là kín đáo viết thư tình cho bà, vả lại thư tình là dùng cách thức như tác phẩm văn cổ, nhưng giữa những hàng chữ lại