
ện liền đi, trừ tiền, người đàn ông này đối với phụ nữ không có chút thương hương tiếc ngọc nào cả, cho nên nói,
sáng sớm vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh ta, Sở Dĩnh có chút không thích
ứng.
Qua một lúc lâu, Sở Dĩnh mới phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn mình, không khỏi tức giận trong lòng, chen chân vào đạp Chu Tự Hàn một cước, trực tiếp đem Chu Tự Hàn đạp xuống dưới giường.
Chu Tự Hàn đang ôm mộng đẹp, thình lình bị Sở Dĩnh một cước đạp xuống giường,
còn có thể bất tỉnh: "Mẹ nó! Người nào dám đạp lão tử, to gan quá rồi."
Bò dậy liền nhìn thấy Sở Dĩnh đang trừng mắt với anh.
Chu Tự Hàn
đè ép hỏa khí, mở miệng: "Sáng sớm, em không ngủ đi, lại náo cái gì?
Ngủ, ngủ. . . . . ." Chu Tự Hàn vén chăn lên vừa nằm xuống, lại bị Sở
Dĩnh ôm chăn một cái, cô trực tiếp nhảy xuống giường, để Chu Tự Hàn ngồi lại ở trên giường.
Sở Dĩnh nhìn lướt qua, có chút không tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, nói thầm trong lòng, người đàn ông này thật xấu
xa tới cực điểm, khi ngủ cả quần lót cũng không mặc, hơn nữa quần áo của cô đâu rồi, nơi này là nhà của cô mà! Người đàn ông này vào bằng cách
nào, Jhon nói với cô thế nào, nói trong này rất nghiêm mật ngay cả một
con ruồi cũng không đi vào được, cái tên biến thái Chu Tự Hàn này sao
lại ngủ ở trên giường của cô, trên căn bản Sở Dĩnh đã quên mất chuyện
tối ngày hôm qua.
Chu Tự Hàn thấy cô như thế, ngược lại rất vui
vẻ, anh có thói quen ngủ trần truồng, mặc dù anh có không ít phụ nữ,
nhưng không có chỉ đơn thuần ngủ chung với người phụ nữ nào cả, Sở Dĩnh
là người đầu tiên, để cho anh cảm thấy ôm cô ngủ cũng thật thoải mái .
Chu Tự Hàn cũng không che giấu, cứ nằm giang hai tay hai chân ở trên giường như vậy, nhìn Sở Dĩnh cười xấu xa: "Nếu em muốn nhìn, nói với anh một
tiếng, muốn nhìn bao lâu cũng được, mới sáng sớm đã phải giày vò nhau
như vậy sao?"
Gương mặt Sở Dĩnh đỏ bừng, không nghĩ đến Chu Tự
Hàn sẽ nói ra lời không biết xấu hổ như vậy, vây chăn xung quanh, khom
lưng nhặt đệm dựa trên đất lên, hung hăng ném tới: "Anh biến thái! Còn
nữa, ai cho anh đi vào?"
Chu Tự Hàn tiếp được đệm dựa, cười híp
mắt nói: "Nhanh như vậy liền quên sao, anh cho là hành động của em ngày
hôm qua coi như là thừa nhận mối quan hệ của chúng ta, em vốn chính là
của anh đấy, náo loạn thời gian dài như vậy, cũng nên kết thúc đi, em
không thích giới giải trí, chờ “Thanh Liên” kết thúc xong, có thể từ từ
rút lui khỏi, vừa đúng lúc có thể ngoan ngoãn ở cạnh anh một thời gian."
Sở Dĩnh không khỏi âm thầm cười lạnh: "một thời gian? Chu tổng, tôi có thể hỏi một thời gian trong miệng anh là bao lâu không?"
Chu Tự Hàn xuống giường mặc bộ quần áo, đi tới ôm lấy cô: "Sở Dĩnh, đừng
náo loạn với anh, chúng ta sống qua ngày với nhau không được sao, về
phần bao lâu, anh cũng không muốn lừa dối em, chính anh cũng không biết, nhưng anh đồng ý tuyệt đối sẽ không bạc đãi em, cho dù về sau chúng ta
chia tay, anh cũng sẽ bồi thường thỏa đáng cho em. . . . . ." Cong cong quẹo quẹo dài thế, không ngờ bọn họ lại quay trở về rồi, Sở
Dĩnh làm sao không biết ý tưởng của Chu Tự Hàn, đừng hỏi tới bởi vì sao, bây giờ anh ta có hứng thú với cô, dùng hết thủ đoạn cũng phải thu vào
tay, chờ ngán rồi, một khoản tiền trực tiếp đuổi đi, gọn gàng , chỉ là,
đây mới là Chu Tự Hàn, thua thiệt lần trước anh còn đề cập làm gì, nói
một cách thẳng thừng, chính là thay đổi biện pháp chơi đùa phụ nữ, trong tự điển của anh, phụ nữ chỉ có tác dụng là lên giường, vĩnh viễn cũng
học không được tôn trọng.
Sở Dĩnh hít một hơi thật sâu, bình phục tức giận nơi ngực, cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Xin lỗi, tôi không có
hứng thú với đề nghị của Chu tổng ."
Chu Tự Hàn hơi híp mắt lại,
ánh mắt trở nên hết sức lạnh lùng, anh có cảm giác mình lui một bước lại một bước, ở trước mặt Sở Dĩnh, anh gần như phá vỡ các nguyên tắc đang
có của mình, lúc nào thì anh lại tốt với một người phụ nữ như vậy, anh
lúc nào thì hứa hẹn qua về sau như thế nào, nhưng anh đã đồng ý với Sở
Dĩnh cho dù chia tay cũng sẽ cho cô một giá thỏa mãn, cái này còn chưa
đủ ư, có lẽ phụ nữ đều là tham lam, bạn càng cho cô, cô càng được voi
đòi tiên.
Chu Tự Hàn dùng hết kiên nhẫn, mở miệng lạnh lùng gần
như tàn ác: "Sở Dĩnh, em vốn là người phụ nữ của anh, nếu anh không nói
kết thúc trước, em vĩnh viễn đều phải nghe lời, anh có thể cưng chiều
tính tình của em, nhưng nắm chắc mọi việc, từ giờ trở đi cho em thời
gian một tuần, anh nghĩ, em có thể tự suy nghĩ rõ ràng."
Bỏ xuống lời nói, mặc quần áo đi, Sở Dĩnh ngồi ở trên giường cắn môi ngẩn người, cô rất rõ ràng, nếu như Chu Tự Hàn thật muốn trị cô, thì có thể không
từ mà biệt, nhưng mẹ cô cần uống thuốc liên tục, chính là thuốc mà Chu
Tự Hàn tìm được từ nước ngoài, trên thị trường căn bản không thấy.
cô đã sớm biết, kiêu ngạo thuộc về Sở Dĩnh căn bản không đáng giá nhắc tới ở trước mặt Chu Tự Hàn, đoán chừng ở trong ánh mắt lạnh lùng của Chu Tự Hàn, vẫn cảm thấy cô không biết phân biệt.
Chu Tự Hàn không dễ
chọc, Giai Giai đã sớm cảnh cáo cô, nhưng lúc trước cô không có con
đường thứ hai đi