
ược
hai chữ này từ trong miệng của Lăng Chu nữa, vào lúc này, thậm chí có
cảm giác giống như đã trải qua mấy đời vậy.
Truyện chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn
Ngay cả Lăng Chu thâm tình, cô và anh chia tay như thế nào, sáu năm rồi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lăng Chu làm sao có thể biết, Dĩnh Nhi của anh đã trở nên khôn khéo mà hèn mọn, có lúc, cô không dám hồi tưởng lại,
cái chết của cha đã mang theo quá khứ của Dĩnh Nhi cùng nhau đi mất rồi, để lại cô nơi này giãy giụa khổ sở, chẳng qua vì sinh tồn có thể bán
đứng bản thân.
Ban đầu cô ấy lưu loát đoạn tuyệt quan hệ như thế, hiện tại cần gì phải dây dưa trở lại: "Dĩnh Nhi, nói chuyện với anh một chút được không? Anh muốn biết, cái người này vài năm trôi qua có được
hay không?"
Dù sao Lăng Chu vẫn mềm lòng, cho dù khi đó anh tức
giận mà rời đi, hôm nay vẫn không thể hận cô như cũ, cho dù hận cũng hận không lâu, đây chính là Lăng Chu.
Sở Dĩnh cũng không hối hận khi gặp gỡ Lăng Chu, yêu Lăng Chu, có người đàn ông như Lăng Chu ở trước
mặt, đời này cô còn muốn yêu người khác, căn bản là chuyện không thể làm được.
Khát vọng của Lăng Chu, tương lai của Lăng Chu, cuộc sống
của Lăng Chu, Lăng Chu không thể trở thành một người tầm thường vì cô
được, bởi vì anh vốn là một người đàn ông tài giỏi, cho nên anh không
thể ở chung một chỗ với cô.
"Sở Dĩnh. . . . . ." Chu Tự Hàn nhanh chóng đuổi theo đến, đưa tay bắt được cô: "Anh mời đi ăn khuya, em chạy cái gì chứ?" Chợt thấy Lăng Chu đối diện, Chu Tự Hàn tự giác nắm chặt
tay Sở Dĩnh một chút.
Sở Dĩnh cảm thấy cổ tay của mình bị anh nắm chặt, Chu Tự Hàn dù sao không phải ngồi không, khôi phục lại bình
thường rất nhanh, nghi ngờ đảo qua Sở Dĩnh, nhìn kỹ Lăng Chu đối diện,
hơi nheo mắt, từ chỗ nào lại nhảy ra một tên tiểu tử như vậy, sao anh
lại không biết: " Sở Dĩnh, anh ta là ai vậy?"
Chu Tự Hàn hỏi lên
những lời này, quả thật là ghen tức ngập trời, trong mắt Lăng Chu xẹt
qua một tia khổ sở, hiển nhiên anh cũng có nghe nói xì căng đan của Sở
Dĩnh và tổng giám đốc Chu Tự Hàn của Tinh Huy, dưới ánh đèn flash không
có gì là bí mật cả, Sở Dĩnh là một người mới nhanh chóng nhận được nổi
tiếng, sớm đã bị tất cả giới truyền thông nhắm đến, thủ đoạn lớn nhất
chính là quan hệ của cô và Chu Tự Hàn.
Mặc dù Chu Tự Hàn không có trịnh trọng bày tỏ, nhưng anh ta hành động không e dè, đã đủ để cho chỉ số mập mờ giữa hai người lên tới đỉnh cao nhất, nhưng mà nghe được và
tận mắt nhìn thấy là hai việc hoàn toàn khác nhau, mặc dù năm đó anh
chia tay với Sở Dĩnh, những năm này mặc kệ Lăng Chu có thừa nhận hay
không, anh thủy chung vẫn tồn tại hi vọng.
Anh tìm rất nhiều cớ,
bào chữa thay cho Dĩnh Nhi, Trương Phàn từng nói: "Anh tìm những cái cớ
này, nhưng mà chỉ vì thuyết phục mình thôi, trải qua nhiều năm như vậy,
anh vẫn còn tồn hi vọng xa vời với Sở Dĩnh sao? Ban đầu cô ấy đã nói với anh như thế nào, cô ấy nói không muốn rời đi với anh để phải chịu cuộc
sống nghèo khổ. Anh muốn thoát khỏi Lăng gia, cùng cô ấy trải qua những
ngày tháng bình thường bên nhau, cô ấy còn không cam tâm tình nguyện
đâu. Chỉ bằng diện mạo kia của Sở Dĩnh, muốn tìm người có tiền, còn
không dễ như trỏ bàn tay sao? Mặc kệ anh lừa gạt mình như thế nào, cũng
không thay đổi được sự thật, phụ nữ phần lớn rất thích hư vinh, thời
điểm anh có tiền có thế, hiển nhiên có thể nói chuyện yêu đương, thề non hẹn biển, khi anh thành kẻ nghèo khổ, tình yêu chó má gì cũng không
phải, tỉnh ngộ đi Lăng Chu, Sở Dĩnh và tất cả phụ nữ khác đều ham hư
vinh như thế."
Sáu năm qua làm sao qua được, Lăng Chu cũng ngây
ngô dại dột, anh có một ý niệm trong đầu, phải cố gắng, phải phấn đấu,
phải hơn hẳn mọi người, mượn ưu thế của gia đình, anh bỏ qua mơ ước trở
thành kiến trúc sư, lựa chọn theo chính trị, chính là muốn có thể nhanh
chóng đứng ở trước mặt Sở Dĩnh một lần nữa, anh muốn thấy cô hối hận,
anh nhất định muốn nhìn thấy cô hối hận, nhưng anh phát hiện, đây giống
như là hi vọng xa vời.
So với tổng giám đốc Chu Tự Hàn của Tinh
Huy, hôm nay anh vẫn không đáng để nhắc tới như cũ, Chu Tự Hàn có tiền
có thế, Chu gia so với Lăng gia của anh càng thêm hiển hách, Lăng Chu
bỗng nhiên cảm thấy nhếch nhác gấp bội, chật vật nhất, là thái độ của Sở Dĩnh đối với anh, gần như giống sáu năm trước như đúc, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Sở Dĩnh hít một hơi thật sâu, đưa tay khoác ở trong khuỷu
tay của Chu Tự Hàn, cho dù không muốn, cũng không thể không để cho một
màn cẩu huyết này tiếp tục nữa, may mắn cô là diễn viên, so với sáu năm
trước, hành động của cô đã có thể được xưng tụng là xuất quỷ nhập thần:
"Anh ta chính là cục trưởng Lăng mới ăn cơm chung hôm nay, anh quên rồi
sao?"
Chu Tự Hàn nghĩ sơ một lát, mới nhớ tới, cục trưởng Lăng
này trong miệng Sở Dĩnh, chính là anh để cho Sở Dĩnh sắp xếp bữa tiệc
này, Kiến Quốc nói người kia rất lịch sự, cục trưởng Cục Văn Hóa mới rất có cảm tình rất tốt với Sở Dĩnh, ngược lại anh ta cũng được xem như trẻ tuổi tài cao, vẫn chưa tới 30 tuổi mà đã làm cục trưởng.
Chỉ là, hiện tại Chu Tự Hàn không