
i cảm
thấy mệt mỏi nên đi về trước đây." Nói xong, đeo túi xách ra khỏi phòng
chụp ảnh, căn bản ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Chu Tự Hàn, coi như
không có người này.
Ý định của Chu Tự Hàn thất bại, cơn tức nghẹn cả một đêm rồi, cũng ép không được nữa, Trần San Ny còn không biết nhìn sắc mặt anh, tự cho là Chu Tự Hàn quay lại tìm cô, là nhớ tới chuyện đã qua nên muốn nối lại tình cũ với cô rồi, hận không thể dán cả thân thể
lên người của Chu Tự Hàn, lớn giọng làm nũng: "Tự Hàn, chúng ta đi thôi! Em đói rồi. . . . . ."
Tôn Tiểu Bằng ở không xa có chút khinh bỉ liếc nhìn cô ta một cái, Trần San Ny càng ngày càng ngu xuẩn, chuyện rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra được, Chu tổng không phải muốn dùng cô
ta để chọc tức Sở Dĩnh sao, cô ta còn tưởng là thật, chỉ là Sở Dĩnh này
cũng thật khác người, trong vòng giải trí không thèm nhìn đến Chu Tự
Hàn, làm anh ta mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người, chỉ có một mình
cô dám làm như vậy.
Nếu như nói đây là thủ đoạn của Sở Dĩnh, anh
phải nói rằng người phụ nữ này không đơn giản, ít nhất thì có đầu óc hơn nhiều so với Trần San Ny, biết thói hư tật xấu của đàn ông, càng khó có được thì càng không buông ra, anh có chút động lòng, người phụ nữ này
có sức quyến rũ rất lớn, anh vẫn nên quan sát một chút rồi nói sau! Anh
giơ tay sờ sờ mặt của mình, Sở Dĩnh đánh mấy bạt tai này thật độc ác,
một chút cũng không có nể tình.
Chu Tự Hàn nhìn thấy Sở Dĩnh
không quay đầu lại đi mất, hất Trần San Ny như bạch tuộc ra qua loa nói: "Tôi mới vừa nhớ ra, tôi còn có chuyện chưa kịp xử lý, cô và đám người
Lý Xuyên đi trước, lát nữa tôi sẽ tới." Sau đó anh xoay người đuổi theo
Sở Dĩnh ra bên ngoài.
Trần San Ny tức giận, hận không được cắn nát răng, Tôn Tiểu Bằng đi tới nói: "San Ny! Không vui mừng sao?"
Mặt của Trần San Ny liền biến sắc, chợt cười: "Đừng cho là tôi không nhìn
ra, anh đang lo lắng cho Sở Dĩnh, cũng sắp là phụ nữ 30 tuổi rồi, anh
cũng không sợ tê răng."
Tôn Tiểu Bằng nhìn lên nhìn xuống đánh
giá cô ta một vòng, châm chọc nói: "Thật ra cô mới 26 tuổi, nhưng khi
đứng chung với Sở Dĩnh, nếu không biết, còn tưởng rằng các cô là cùng
lứa đấy."
"Anh. . . . . ."
Tôn Tiểu Bằng vừa đúng đâm
trúng chỗ đau của cô, hai mươi tuổi Trần San Ny ra nghề, đánh liều ở
trong giới giải trí đã sáu năm, vì để nổi tiếng, cái gì chưa từng trải
qua, khó khăn lắm mới được như bây giờ, một xì căng đan sẽ phá hủy tât
hơn phân nửa, không ngủ cùng người đàn ông có vợ mấy ngày, là chuột
chạy qua đường như thế nào được, vì nổi tiếng trước, giống như tiểu tam
vậy, cứ như vậy qua đêm với những người đầu tư, nhà giàu mới nổi, còn
chê cô lúc tẩy trang đi, không có đẹp mắt như lúc trang điểm, nói thế
nào cũng giống như phụ nữ hơn 30 tuổi.
Lúc này bị Tôn Tiểu Bằng
nói như vậy, nhớ tới chuyện buổi tối hôm qua, Trần San Ny tức giận, sắc
mặt nhìn lúc thì xanh lét lúc thì trắng bệch, không dám đắc tội Tôn Tiểu Bằng, lại nuốt không trôi cơn tức này, đúng lúc này người đưa trang
phục tới, cô liền viện cớ hung hăng mắng mấy câu, mắng người đó tới mức
đăm đăm rơi nước mắt, cũng không dám cãi lại.
Trần San Ny hừ lạnh mấy tiếng, cô cũng không tin Sở Dĩnh trong sạch, người khác không biết, cô có cái gì không biết chứ, ban đầu Sở Dĩnh đi theo Chu Tự Hàn một
năm, muốn giấu giếm cô cũng không có cửa đâu, lúc đó hèn hạ cũng không
khác gì biao tử cả, còn không phải là mặc cho Chu Tự Hàn gọi là đến,
đuổi là đi sao?
Ngược lại không nghĩ tới Sở Dĩnh là người phụ nữ
có tâm cơ thâm trầm như vậy, trước sau tỏ ra hai bộ dáng khác nhau,
quyến rũ Chu Tự Hàn tới mức trong mắt của anh ta không còn nhìn thấy
người khác nữa, nhưng Chu Tự Hàn là người nào chứ, nhiều năm như vậy,
phụ nữ ở bên cạnh Chu Tự Hàn tới tới lui lui, ai không muốn gả vào Chu
gia để hết khổ, nhưng cũng không có người nào thành công, cô cũng không
tin, Sở Dĩnh có bản lãnh này, đến khi Chu Tự Hàn chán, còn không phải
một cước liền đá, đến lúc đó xem cô ta còn dựa vào cái gì nào.
Lúc Sở Dĩnh đi ra, mưa bắt đầu rơi, mưa không lớn, tà tà rơi xuống, giống
như khói trắng nổi lên lờ mờ, xuyên qua bên cạnh mây tía vầng sáng, khí
trời mờ mịt giống cảnh đẹp như thơ như vẽ.
Mưa bụi mịt mờ, giống
như trong trí nhớ, Sở Dĩnh thích nhất thời tiết mưa dầm như vậy, cô
thích cùng Lăng Chu núp dưới một cây ô nhỏ, tản bộ ở trong mưa, cô đã
từng cảm thấy, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Sở
Dĩnh ngẩng đầu lên, mưa phùn rơi vào trên mặt của cô, có cảm giác mát
lạnh nhè nhẹ, nơi này không phải thành phố nhỏ trong trí nhớ, nơi này là B thị, thanh sắc màn đêm giống như cắn nuốt tất cả ảo tưởng và kỉ niệm.
Sở Dĩnh thu hồi ánh mắt, lại lạc vào trong một đôi mắt quen thuộc, có một
cái chớp mắt như vậy, Sở Dĩnh không phân rõ sáng tối, chỉ là, rất nhanh
đã trở lại hiện thực.
Lăng Chu hiển nhiên uống rất nhiều rượu,
cho dù có khoảng cách, Sở Dĩnh vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu xông vào
mũi: "Dĩnh Nhi. . . . . ." Lăng Chu nói ra hai chữ này, Sở Dĩnh không
khỏi khép hờ hai mắt, cô còn tưởng rằng đời này sẽ không còn nghe đ