
một chút."
Sở Dĩnh dùng nước
lạnh rửa mặt, ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, không khỏi sờ sờ mặt
của mình, nhìn qua so với sáu năm trước gần như không hề thay đổi, nhưng trên thực tế, cô đã sớm không phải Sở Dĩnh trong quá khứ rồi.
"Là cô tự mình buông tha, cô quên rồi sao? Bây giờ cô như vậy, là hối hận
sao, hối hận cũng đã muộn rồi, muộn rồi. . . . . ." Trong lòng Sở Dĩnh
giống như nghe một thanh âm một lần lại một lần nhắc nhở cô, đúng vậy!
Muộn rồi, tất cả mọi thứ cũng không thể trở về được, ban đầu căn bản cô
không có lựa chọn nào khác, cho nên hiện tại cũng không cần phải hối hận nữa!
Sở Dĩnh từ toilet đi ra liền nhìn thấy Lăng Chu đang tựa
vào bên tường đối diện hút thuốc lá, Sở Dĩnh không khỏi nhíu nhíu mày,
cô nhớ anh không hút thuốc lá, nhưng bây giờ dáng vẻ khi hút thuốc của
anh lá lại tương đối lão luyện.
Sở Dĩnh không khỏi bật cười,
trước kia mình cũng không hút thuốc, hiện tại cũng không biết, côđi tới, vươn tay: "Cho tôi một điếu." Lăng Chu nhìn cô thật lâu, móc bao thuốc
lá ra, rút một điếu thuốc ra đưa cho cô, nhìn cô nhận lấy đặt ở phần
môi, rồi hút, hít một hơi thật sâu, khói thuốc từ trong lỗ mũi phun ra,
động tác liên tiếp thuần thục giống như một người phụ nữ đã trải qua
phong trần (long đong vất vả).
Lăng Chu chợt nổi cáu, đưa tay
giật điếu thuốc lá từ trong miệng cô ném trên mặt đất, không hết hận đưa chân vê thành mấy cái: " Chừng nào thì em học được cách hút thuốc lá
vậy, em xem một chút xem em giống bộ dáng gì. . . . . ."
Sở Dĩnh
cười nhìn anh không nói lời nào, Lăng Chu bỗng nhiên dừng lại, thật lâu
sau mới nói một câu: " Sở Dĩnh, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một chút được không?" "Nói chuyện một chút sao?" Giữa bọn họ còn có cái gì tốt để nói, Sở
Dĩnh không khỏi ngầm cười khổ, vứt bỏ liền buông tha rồi, so với sinh
tồn, tình yêu chó má không phải là gì, cô đã sớm hiểu, huống chi hôm nay cô tính là gì, nhìn Lăng Chu một chút, công việc như ý, đường làm quan
rộng mở.
Giống như cha anh ta đã từng nói như vậy: " Tương lai
của Lăng Chu là ánh sáng, là đường bằng phẳng, nếu như cha cháu không có xảy ra vấn đề gì, chú cũng hi vọng nhìn các cháu đi tới cuối cùng,
nhưng bây giờ như vậy, cháu nhẫn tâm liên lụy nó sao, vấn đề của cha
cháu, gia đình của cháu, sẽ trở thành gánh nặng và chướng ngại nặng nề
cho nó, mặc dù hiện tại các cháu ở cùng một chỗ, đến lúc nào đó cháu có
thể bảo đảm Lăng Chu có thể không oán cháu hận mẹ cháu hay không, nghe
chú nói một câu, không có nghề nghiệp gì làm trụ cột thì tình yêu không
thể nào duy trì tiếp được, thiên trường địa cửu cũng chỉ có đứa bé mới
có thể tin tưởng được."
Ngay lúc đó Sở Dĩnh có thể coi là bị cô
lập tứ phía, nhưng may mắn duy nhất là Lăng Chu còn ở cùng với cô, thậm
chí vì cô, bỏ qua ý định chuẩn bị ra nước ngoài học, có lẽ là do Lăng
Chu che chở cô quá lâu, nếu như không phải là chú Lăng tìm đến cô, cô
cũng không muốn mất đi, khi đó cô ngây thơ ngớ ngẩn, giống như cha của
Lăng Chu nói, ngu ngốc tin tưởng tình yêu của cô và Lăng Chu có thể kéo
dài mãi mãi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, cô và Lăng Chu thật sự là rất tầm thường, bắt đầu tầm thường, kết cục tầm thường, hôm nay gặp
lại, giống như tình tiết cẩu huyết trong bộ phim lúc tám giờ, đáng tiếc cô không có vận khí tốt như nữ chính cho nên cũng vô dụng, chuyện này
không phải là rất tốt. . . . . .
"Tôi nói sao nửa ngày rồi mà
không thấy bóng dáng của cục trưởng Lăng đâu, thì ra là chạy tới nơi này rồi, bên trong vừa mới mở ra một chai rượu, cục trưởng Lăng có thể cho
người anh em này chút mặt mũi không, đi một chút, tối hôm nay không say
không về. . . . . ." Trần Bân vừa nói vừa kéo Lăng Chu vào phòng.
Lâm Kiến Quốc từ chối, từ bên trong đi ra ngoài, đưa di động cho Sở Dĩnh:
"Điện thoại của Chu lão đại, để cho cô nhận." Sở Dĩnh liếc một cái, nhíu nhíu mày, nhận lấy ngắt máy rồi trả lại điện thoại cho Kiến Quốc, xem
đồng hồ một chút: "Buổi tối tôi còn có vài cảnh quay ban đêm, tôi đi
trước đây." Nói xong chạy thẳng tới thang máy bên kia.
Lâm Kiến
Quốc đang còn ngạc nhiên, người Sở Dĩnh đã xuống lầu, Lâm Kiến Quốc gãi
gãi đầu, nói trong lòng thật đúng là đủ kiêu ngạo, nhìn Chu lão đại vẫn
nhiệt tình, còn tưởng rằng không sai biệt lắm chứ, ý này còn chưa tới
mức đó đâu.
Mới vừa rồi Sở Dĩnh và Lăng Chu chân trước chân sau
vừa đi ra ngoài, anh và Trần Bân liền cảm thấy không tốt, giữa hai người này quá không bình thường, vậy là bạn học cũ cái gì, không cần biết
trước kia từng có ân oán tình thù gì, vào lúc này nếu là tình cũ tái hợp dưới mắt của anh và Trần Bân, Chu lão đại chỗ hai người bọn họ cũng
không thể trêu vào.
Đưa mắt ra hiệu với Trần Bân, lúc này mới ra
ngoài tách hai người ra, điện thoại di động lại vang lên, Kiến Quốc vội
vàng nhận giải thích: "Lão đại, mới vừa rồi cũng không phải là tôi ngắt
điện thoại."
"Cô ấy đâu?" "Đi rồi, nói còn có cảnh quay ban đêm
sao?" Chu Tự Hàn hừ một tiếng: "Mới vừa rồi cậu nói không rõ ràng, hiện
tại nói cho mình một chút, cục trưởng mới tới kia xảy ra chuyện gì?"
Kiến Quốc