
phải Sở Dĩnh căn bản là không có
yêu anh hay không, những quá khứ ngọt ngào này đều là ảo giác của anh,
Dĩnh Nhi của anh, người phụ nữ nhỏ bé, yếu ớt luôn dính lấy anh, tại sao chỉ trong chớp mắt lại thay đổi thành lạnh lùng, tuyệt tình như vậy.
"Đúng vậy! Thật là đã lâu không gặp, sáu năm rồi. . . . . ." Bọn họ yêu nhau
sáu năm, chia tay cũng đã sáu năm, thời gian mười hai năm này bị một câu đã lâu không gặp của cô giải quyết nhẹ nhàng, mấy chữ này gần như Lăng
Chu có chút cắn răng nghiến lợi nói ra.
Kiến Quốc và Trần Bân ở
một bên lại thấy sợ hết hồn hết vía, chuyện này thật là càng xem càng
không đúng, Kiến Quốc và Trần Bân trao đổi ánh mắt, Trần Bân cười nói:
"Tới đây, tới đây , ngồi đi, ngồi đi, cũng đừng đứng giống như vậy, cục
trưởng Lăng, tôi mời Sở tiểu thư tới ăn cơm cũng không dễ dàng gì, người khác không có gì, chẳng qua một cửa ải kia của Chu lão đại chúng tôi
cũng không dễ qua."
Sắc mặt Lăng Chu có chút thay đổi, xì căng
đan của Sở Dĩnh và hai vị tổng giám đốc Tinh Huy - Âu Phỉ, hầu như ai ai cũng biết, anh sao lại không biết, chỉ là Lăng Chu cũng đều không tin
tưởng như thế nào, có lẽ là, anh không muốn đi tin tưởng.
Cục phó Lưu thấy tình trạng bên ngoài, cười nói: "Đó là phúc khí của Chu tổng." Lăng Chu chợt ngồi xuống nói: "Chu tổng thật đúng là lớn độ, thế nhưng
lại cam lòng để cho người phụ nữ của mình bồi người đàn ông khác ăn
cơm." Nét mặt của Kiến Quốc tối sầm, âm thầm cắn răng cắn lợi.
Nhưng Sở Dĩnh lại nói : "Chu tổng cũng chỉ là ông chủ của tôi." Mặc dù không
thể nói là giải thích, nhưng cuối cùng sắc mặt của Lăng Chu cũng hơi hòa hoãn một chút.
Dù vậy, ăn một bữa cơm cũng có chút nặng nề, trừ
mở đầu nói mấy câu nói, về sau Lăng Chu gần như không nói gì, từ đầu đến cuối Sở Dĩnh chỉ ăn cơm, thật coi bữa cơm này chỉ là tới ăn cơm rồi,
Kiến Quốc, Trần Bân và cục phó Lưu ở một bên nói chêm chọc cười.
Thật khó khăn mới xong chuyện, Kiến Quốc suy nghĩ, khẳng định về sau cũng sẽ không được tự nhiên như vậy rồi, không ngờ Lăng Chu đột nhiên hỏi một
câu: "Phía dưới có tiết mục gì không?"
Cục phó Lưu lập tức tháo
vát, dùng ánh mắt ra hiệu cho Kiến Quốc, Kiến Quốc chỉ có thể nói: "Trên lầu có phòng bao, cục trưởng Lăng có hứng thú ca hát giải trí một chút
không?"
Bốn người đi thẳng lên lầu, phòng bao tương đối lớn, cục
phó Lưu kéo Kiến Quốc và Trần Bân ngồi ở trên ghế sa lon trước mặt, đem
vị trí phía sau để lại cho Sở Dĩnh và Lăng Chu.
Lăng Chu ngồi
xuống trước, nghiêng đầu thẳng tắp nhìn Sở Dĩnh không nói lời nào, Sở
Dĩnh không khỏi có chút chần chờ, ánh đèn trong phòng có chút mập mờ,
mập mờ làm Sở Dĩnh có chút không phân rõ là ngày hay đêm, chỉ cảm thấy
Lăng Chu đang nhìn cô, giống như trong quá khứ vậy.
Cho tới bây
giờ cô cũng biết muốn kháng cự Lăng Chu có nhiêu khó khăn, cho dù đã qua lâu như vậy, cô cũng không biết trong mơ mình bao nhiêu lần muốn trở
về, gặp lại Lăng Chu, nhưng mỗi một lần cũng chỉ là mộng, tỉnh mộng nên
cái gì cũng bị mất.
Sở Dĩnh đi tới ngồi ở bên cạnh anh, thậm chí
cô còn nhớ lại rõ ràng, mùi hương trên người của Lăng Chu, giống như
tùng hương nhàn nhạt dưới ánh mặt trời, hôm nay lại lẫn thêm chút mùi
rượu.
Sở Dĩnh không biết Lăng Chu muốn làm gì, Sở Dĩnh theo bản
năng cảm thấy, mình thiếu Lăng Chu thứ gì đó, có thể tưởng tượng mấy năm nay, cũng không muốn biết rốt cuộc thiếu anh ta cái gì, mặc dù luôn mơ
thấy anh, nhưng nếu như có thể lựa chọn, Sở Dĩnh chỉ mong đời này cũng
không muốn gặp lại anh mới tốt, giữ lại phần tốt đẹp nhất này trong trí
nhớ, so với gặp lại chỉ khổ sở lẫn nhau thôi.
Sở Dĩnh rất rõ
ràng, bọn họ vĩnh viễn cũng không thể trở về, bắt đầu từ lúc cô phá bỏ
đứa bé trong bụng kia, bọn họ liền hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa
rồi.
Lăng Chu cũng muốn từ quá khứ đi ra ngoài, tiếc rằng nỗ lực
nhiều năm như vậy đều làm không được, anh rất hâm mộ Sở Dĩnh, không biết cô làm sao làm được, có thể bình thản, ung dung trước mặt anh như thế,
Dĩnh Nhi của anh chắc là sẽ không che giấu cảm xúc, ở trước mặt anh, cô
vĩnh viễn như vậy trong sáng và thẳng thắn, trong quá khứ anh chỉ cần
liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cô ấy, có lẽ sáu năm quá dài, cô đã sớm tu luyện thành tinh, công lực so với anh không biết cao hơn bao
nhiêu lần rồi.
Cục phó Lưu nhiều chuyện chọn một bài tình yêu hát đôi, gà mẹ đem micro đưa tới trong tay của Lăng Chu và Sở Dĩnh, âm nhạc vang lên, Sở Dĩnh mới bất tri bất giác phát hiện ra, đây chính là bài
"Bởi vì tình yêu"* . . . . . .
*Bởi Vì Tình Yêu - Tiểu Khúc Nhi ft. Văn Học
https://www.youtube.com/watch?v=2sZmlvyxKhQ
Giai điệu đẹp đẽ nhẹ nhàng chậm chạp ở bên trong, cô nghe được thanh âm trầm thấp mà từ tính của Lăng Chu: "Trao cho em chiếc CD ngày xưa, hãy lắng
nghe tình yêu khi xưa của chúng ta, bỗng nhiên nhận ra có lẽ đã quên mất anh vẫn còn yêu em . . . . . ."
Sở Dĩnh nghẹn cả nửa ngày không
có hát tiếp, âm nhạc tiếp tục, Lăng Chu cứ nhìn cô như vậy, dùng loại
ánh mắt tố cáo, dò xét, đau đớn, oán hận đó nhìn cô. Sở Dĩnh chợt đứng
lên: "Xin lỗi, tôi muốn đi toilet