
à đại mỹ nữ tinh khiết, tự nhiên, không chỉnh sửa, cho dù trang
điểm nhẹ, mặc đơn giản như vậy, cũng không làm cho người ta cảm thấy
thất vọng chút nào.
Sở Dĩnh từ studio chạy tới, thay cho đồ hóa
trang, mặc áo T shirt cao bồi trên người, đồ trang sức trang nhã, tóc
cũng chỉ dùng dây thun cột lại thành cái đuôi ngựa, trang phục đơn giản
như vậy, làm cho cả người cô thoạt nhìn giống như một sinh siên mới ra
khỏi cổng trường, bất kể như thế nào cũng không ngờ cô là phụ nữ đã gần
tuổi băm.
Sở Dĩnh như vậy khiến Lăng Chu rất lâu mới tỉnh hồn
lại, giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô vậy, cô cõng trên lưng hai túi
thật to, đi về phía anh, ánh mặt trời xuyên qua rừng cây trên đường mòn, cành lá cây ngô đồng rơi tán loạn ở trên người cô, xâm nhập vào trong
mắt của cô, ánh sáng hòa vào nhau trong mắt của cô, lấp la lấp lánh, bất kể như thế nào cũng không tách ra được.
Khi đó cô ấy cũng buộc
tóc thắt bím đuôi ngựa cao như vậy, ngước đầu hỏi anh: "Anh có biết
phòng giáo viên ở trong trường trung học ở đâu hay không?" Theo bản năng anh đưa ngón tay chỉ về tòa nhà hình chữ U sau lưng cô, cô nghiêng đầu
nói với anh tiếng cám ơn, xoay người đi, đuôi ngựa phất qua tạo thành
một đường cong, thời điểm phần đuôi lướt qua chóp mũi của anh, giống như có hương mộc tê (cây quế) nhè nhẹ, sau đó anh mới biết, nhà cô có trồng cây quế, cô thích nhất đọc sách dưới tàng cây, nghĩ đến bất tri bất
giác liền nhớ đến mùi hoa quế, khi đó đúng lúc là tháng mười, vừa đúng
mùa hoa quế.
Hiện tại Lăng Chu dường như còn có thể ngửi thấy khi có khi không hương mộc tê kia, có lúc, anh cảm thấy những việc này rõ
ràng vẫn còn là chuyện của ngày hôm qua, nhưng không nghĩ là đã qua thời gian dài như vậy.
"Tại sao còn muốn gặp lại cô ấy? Tại sao phải
vắt hết óc để thấy được cô ấy? Cậu còn muốn như thế nào? Cậu đã quên năm đó cô ấy vứt bỏ cậu không thương tiếc sao? Cậu đã quên năm đó cậu thiếu chút nữa là chết rồi, cô ấy cũng không tới thăm cậu một lần sao? Nếu
như cậu muốn báo thù cô ấy, mình sẽ không ngăn cản, mình chỉ sợ cậu sẽ
kéo chính mình vào việc này thôi." Đây là lời Trương Phàn hỏi anh.
"Trả thù sao?" Bây giờ dù đã chia tay nhưng Lăng Chu vẫn không hiểu rõ, tại
sao Sở Dĩnh tàn nhẫn, dứt khoát với anh như vậy, năm đó tất cả mọi
chuyện đều tập trung lại trong một tháng, thậm chí Lăng Chu không dám
nhớ lại một tháng kia, rốt cuộc anh vượt qua được như thế nào.
Dĩnh Nhi cứ bỏ mặc anh như vậy, lạnh lùng, kiên quyết, thậm chí xóa bỏ đứa
bé của bọn họ, lúc ấy Lăng Chu hận không thể bóp chết cô ấy, có bao
nhiêu yêu, khi đó trở thành hận bấy nhiêu, đáng hận hồi lâu, đến cuối
cùng vẫn là không nhịn được mong đợi cô có thể trở về tìm anh, cho dù
còn một khắc cuối cùng ở sân bay anh đều mong đợi.
Lăng Chu cảm
thấy mình hận cô ấy, hận cô ấy nhiều năm như vậy, cũng càng hận chính
mình nhiều năm như vậy, vẫn không quên được cô ấy, Trương Phàn hỏi anh
muốn làm gì, chính anh cũng không biết, trong lòng còn có một cái ý niệm như vậy, muốn gặp cô ấy, chính anh cũng khống chế không được ý niệm
này.
Kiến Quốc nhạy cảm phát hiện có cái gì đó không đúng giữa Sở Dĩnh và vị cục trưởng Lăng mới nhậm chức này, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp một chút, nói trắng ra chuyện này đúng là ngụy trang, nếu là
thật sự xảy ra chuyện gì, anh cũng không chọc nổi Chu lão đại.
Kiến Quốc nhẹ nhàng tằng hắng một cái đi tới nói: "Sở tiểu thư chờ cô đã
lâu, tôi là Lâm Kiến Quốc, cậu ta là Trần Bân, hai vị này là hai vị lãnh đạo của Cục Văn Hóa, đây là cục phó Lưu, vị thanh niên tài giỏi đẹp
trai này là cục trưởng Lăng của chúng ta."
Lăng Chu bình tĩnh
nhìn Sở Dĩnh một lúc lâu, chợt cười cười nói: "Lâm tổng không cần phải
giới thiệu rồi, chúng tôi là bạn học cũ, có phải không Sở tiểu thư?"
Mọi người ở chỗ này cũng sửng sốt một chút, Kiến Quốc và Trần Bân đồng thời nhíu mày một cái, vậy làm sao có thể phản đối, vốn là Chu lão đại muốn
mượn cơ hội này để dạy Sở Dĩnh biết điều một chút, nào ngờ lại có cục
diện như vậy, hai người là bạn học cũ, nhìn ý tứ hai người này, nói
không chừng còn từng có ân oán tình thù gì đó, vậy cũng không làm hỏng
thức ăn, Chu lão đại sử dụng thủ đoạn này, trực tiếp đem tim gan của
mình tặng người khác.
Truyện chỉ được post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn
Nghĩ đến chỗ này, Kiến Quốc cười nói xen vào: "Ha ha! Thật là khéo, khéo,
thì ra là cục trưởng Lăng và Sở tiểu thư là bạn học cũ!"
Ánh mắt
Lăng Chu lóe lóe, có vài phần châm chọc nói: " Không biết hôm nay Sở
tiểu thư trở thành ngôi sao lớn, có còn nhận ra người bạn học cũ là tôi
đây hay không?"
Sở Dĩnh lấy lại bình tĩnh nói: " Lăng Chu, đã lâu không gặp."
Lăng Chu liền cảm thấy thái dương thình thịch nhảy đến mấy lần, bởi vì câu
chào hỏi không mặn không nhạt này của Sở Dĩnh, anh đầy bụng hỏa khí,
suýt nữa vọt lên não, không khỏi ngầm cười khổ, quả nhiên Trương Phàn
nói không sai, đời này anh cũng không làm khó dễ được Sở Dĩnh, gặp gỡ cô ấy một lần, anh đang tỉnh táo, trong nháy mắt sẽ hóa thành hư không.
Những năm này Lăng Chu luôn muốn biết, có