
ng chiếc que) hơn, cảm thấy sạch sẽ nhẹ nhàng khoan
khoái, lại không nghĩ rằng chuyện riêng tư như thế mà một ngày kia sẽ
phải giải thích cho Chu Tự Hàn.
Sở Dĩnh đẩy tay anh ta ra, ngồi
dậy: "Chu Tự Hàn, tôi đang vừa xấu hổ lại rất mệt mỏi, anh có thể để cho tôi ngủ hay không." Chu Tự Hàn đảo mắt mấy vòng, chợt nhớ tới lần trước từng nghe Tinh Huy quảng cáo một món đồ vệ sinh của nữ giới, lúc ấy anh có nhìn vài lần, dường như chính là vật này, anh biết mình vừa mới chọc giận Sở Dĩnh.
Nghe nói phụ nữ trong thời gian này tính khí đều
không tốt cho lắm, mặc dù tính khí phụ nữ thật là xấu, nhưng anh chưa
bao giờ quan tâm, thế mà lúc này anh lại quan tâm Sở Dĩnh, hơn nữa tính
của cô anh chẳng phải đã sớm đã lĩnh giáo rồi ư, dù sao người là của
anh, còn nhiều thời gian, cũng không nhất định phải làm ngay lập tức.
Anh ôm Sở Dĩnh, hôn xuống mấy cái rồi dỗ cô: "Được, được, để bảo bối nhà ta ngủ, chỉ là, anh hiện tại muốn ngủ cũng không ngủ được. . . . . ." Nói
xong lại áp vào tai Sở Dĩnh nhỏ giọng nói: "Anh đã kìm nén mấy tháng
rồi, bảo bối giúp anh đi?"
Sở Dĩnh cau mày quét mắt nhìn anh ta
một cái, người đàn ông này đã sớm cởi áo choàng tắm ra, hai người hiện
tại căn bản đều không mặc gì, cô thì đỡ chút, đắp nửa bên chăn, Chu Tự
Hàn lại trần trụi ngồi ở trên giường, vật nanh ác kia dựng thẳng đứng,
đầu đỏ ửng như máu.
Sở Dĩnh quay đầu đi chỗ khác, cô thấy cửa ải
này có chút khó khăn, Chu Tự Hàn nhìn cô thay đổi như vậy, chợt nhớ tới
Sở Dĩnh trước kia ở trên giường rất biết điều, căn bản chỉ nhìn ánh mắt
của anh, Sở Dĩnh liền biết anh muốn làm gì, vô cùng nhạy bén, nhưng bây
giờ nhìn cái bộ dạng không được tự nhiên kia, rõ ràng chính là không
muốn, không vui, Chu Tự Hàn cảm thấy chính mình bị coi thường, một Sở
Dĩnh như vậy, anh không nỡ ép buộc cô.
Chu Tự Hàn hôn xuống cái
miệng nhỏ nhắn của cô, giảm đòi hòi xuống, nói: "Không muốn dùng miệng,
dùng tay được không? Bảo bối, lát nữa người đàn ông của em thật sự mắc
nghẹn mà sinh bệnh chết, lúc ấy em có khóc lóc cũng tìm không ra người
như anh đâu."
Sở Dĩnh hừ một tiếng trong lòng, lòng thầm nói: nếu thật sự mắc bệnh, cô vui mừng còn không kịp ấy chứ, nghĩ lại Chu Tự Hàn tối nay chắc chắn không thể đàng hoàng, lấy tay miễn cưỡng cũng tốt hơn dùng miệng.
Chỉnh đốn lại tâm lý, Sở Dĩnh đưa tay tới, mới vừa
cầm còn chưa có di chuyển, Chu Tự Hàn đã sảng khoải hừ vài tiếng, Chu Tự Hàn cũng buồn bực, hôm nay vì sao suy bại thành như vậy rồi, vừa mới bị bàn tay nhỏ bé của Sở Dĩnh đụng, đã cảm thấy thoải mái vô cùng, anh chê cô di chuyển chậm, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Sở Dĩnh, tự di
động, đồng thời cúi người hôn Sở Dĩnh, hơi thở càng ngày càng nặng nhọc, rốt cuộc gầm nhẹ một tiếng, bắn lên tay Sở Dĩnh. . . . . .
Chu
Tự Hàn trì hoãn một lát, chờ trận mỹ tình kia qua đi, mới xuống đất đi
vào phòng tắm cầm khăn lông nóng vội tới lau tay Sở Dĩnh, dọn dẹp sạch
sẽ, rồi ôm Sở Dĩnh vào trong ngực, trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Sở Dĩnh ngược lại ngủ không được, đã lâu không bị đàn ông ôm ngủ như vậy,
huống chi còn không phải là Lăng Chu, lúc này dù nhắm mắt lại, Sở Dĩnh
cũng sẽ không thể xem Chu Tự Hàn thành Lăng Chu, Lăng Chu sẽ không ôm cô như vậy, điệu bộ này của Chu Tự Hàn, giống như sợ cô chạy mất vậy, kiềm chặt cả người cô trong lòng anh ta, một cái tay trượt từ cổ cô, một cái tay khác vòng qua eo cô, không biết xấu hổ đặt ở trước ngực cô, thỉnh
thoảng xoa lại nắn. . . . . .
Điểm duy nhất mà Chu Tự Hàn giống
với Lăng Chu, đó chính là hai người đều giống như lò lửa lớn, đầy sức
nóng, sẽ làm chân tay Sở Dĩnh ấm lên rất nhanh, thậm chí có chút nóng
ran.
Cuối cùng Sở Dĩnh cũng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, chỉ nghe
thấy âm thanh Chu Tự Hàn nói chuyện điện thoại: "Không phải tôi đã nói,
ngoại trừ《Thanh Liên》, công việc gì Sở Dĩnh cũng có thể tiếp nhận đó
sao? Ông nghe không hiểu những gì tôi nói..., hay già nên hồ đồ rồi. . . . . ."
John không khỏi cười khổ một tiếng, lòng mắng thầm, già
nên hồ đồ ư, tôi nghĩ là Chu tổng dại gái đến hồ đồ thì có, nhờ 《 Thanh
Liên 》, Sở Dĩnh xem như người mới có tiềm lực nhất trong Tinh Huy, nếu
như giành được giải thưởng《 Thanh Liên 》, Sở Dĩnh coi như chiếm được một chỗ đứng trên màn ảnh lớn, sau này khẳng định sự nghiệp diễn xuất xuôi
gió xuôi nước, đấy là còn chưa kể, Sở Dĩnh tỏa sáng, sẽ mang tới lợi ích trực tiếp cho Tinh Huy, buông tha Sở Dĩnh, chính là tổn thất lớn với
Tinh Huy, cho dù Sở Dĩnh không quan tâm tới làng giải trí, nhưng John
cảm thấy, Sở Dĩnh là diễn viên trời sinh, ngay cả Lý Xuyên cũng nói như
vậy, khả năng của Sở Dĩnh ở trước ống kính là thiên phú, rất nhiều diễn
viên chuyên nghiệp, dốc hết cả đời cũng không làm được, lúc ấy John nghe mà kích động không thôi, nghĩ tới một ngày nào đó Sở Dĩnh được chú ý,
người đại diện như ông ta cũng có cảm giác thành công.
John xoa
xoa tay chỉ muốn cho Chu tổng một quyền chết tươi, John hiểu rõ hơn ai
hết, Làng Giải Trí là chốn tàn khốc như thế nào, mặc kệ bây giờ anh
thành công bao nhiêu, một khi mất đi ánh hào quang,