
i
phụ nữ nào khác.
Cô có chút bần thần, Chu Tự Hàn liền để cô ngồi
lên trên đùi của anh, nhỏ giọng hỏi ở bên tai cô: "Có phải rất phiền
hay không, lại nhăn mặt với anh rồi, hết vòng này, chúng ta về nhà, có
đói bụng không? Anh gọi món ăn cho em ." Nói xong, anh rung chuông gọi
nhân viên phục vụ đi vào, gọi cơm chiên vây cá, ngoài ra còn gọi cháo
gà.
Hai người Trần Bân và Lâm Kiến Quốc ngồi đối diện rất kinh
ngạc, trong lòng thầm kêu nguy hiểm thật, may mà hai người không có đắc
tội với cô gái này, nhìn dáng vẻ này, Chu lão đại động lòng rồi, chưa
bao giờ thấy Chu lão đại săn sóc một người phụ nữ như vậy?
Chỉ
một lát sau, phục vụ bưng cái khay bằng bạc đi vào, Chu Tự Hàn ôm Sở
Dĩnh đến bàn ăn bên kia, cầm cái thìa múc một thìa cơm chiên đút tới
miệng Sở Dĩnh.
Sở Dĩnh có chút khó tin nhìn anh, cảm thấy cả
người đều nổi da gà, người đàn ông này là Chu Tự Hàn sao? Quả thật giống như biến thành người khác, anh ta buồn nôn như vậy, cô cũng không có
nghĩa vụ phải biểu diễn ở trước mặt mọi người, sau đó đoạt lấy cái thìa, tự mình ăn .
Chu Tự Hàn nhìn cô cười nhẹ một tiếng, cũng không
biết chuyện gì đang xảy ra, Sở Dĩnh càng như vậy, anh càng thích cô
nhiều hơn, thích đến nỗi không biết phải làm như thế nào nữa. Thật ra thì Sở Dĩnh không có khẩu vị gì, mỗi lần vào mấy ngày kỳ sinh
lý, đều vô cùng không thoải mái, vốn là muốn kết thúc công việc xong,
rồi về nhà ngủ, lại bị Chu Tự Hàn đưa đến nơi này, chơi bài chơi đến bây giờ, cũng đã nửa đêm rồi.
Sở Dĩnh thật sự không lý giải được vì
sao Chu Tự Hàn không dẫn cô tới đây thì không được, Sở Dĩnh ăn hai miếng thì để cái thìa xuống, Chu Tự Hàn đem canh gà dinh dưỡng lên thổi thổi, đưa tới nói: "Uống hết canh gà này đi, đầu bếp nơi này nấu canh thì
tuyệt nhất."
Sở Dĩnh không muốn bực mình với anh ở trước mặt
những người này, hai ba lần đem canh gà ăn hết, Chu Tự Hàn chỉ chỉ cơm
chiên còn dư lại: "Cái này nếu để cho lão gia tử nhà anh nhìn thấy, có
thể dạy hai giờ tư tưởng giáo dục cho em." Nói xong đem cơm chiên cô ăn
còn dư lại lùa mấy cái vào trong miệng.
Sở Dĩnh sửng sốt một
chút, đây là lần đầu tiên nghe Chu Tự Hàn nói tới chuyện nhà anh ta,
trước kia mẹ luôn nói chăm sóc từ nhỏ đến lớn, có thể thấy được mặc dù
Chu Tự Hàn hèn hạ vô sỉ, gia giáo lại tương đối khá.
Ăn cơm xong, Chu Tự Hàn ôm Sở Dĩnh đứng lên, nói với mấy người kia: "Các cậu tiếp
tục đi, bọn mình đi trước đây." Kiến Quốc vội nói: "Chu lão đại, cậu
cũng quá không có suy nghĩ rồi, hôm nay khó khăn lắm anh em mới có vận
may vượng đại sát tứ phương, đừng đi, đừng đi, chơi hai vòng nữa đi."
Chu Tự Hàn cười một tiếng, chỉ chỉ cái đó thay tay anh : "Sẽ để cho hai
người khác thay mình, thắng hắn, thua đều tính cho mình, bảo bối nhà
mình cũng buồn ngủ không mở mắt ra rồi, trở về lại tìm một ngày khác,
chúng ta đánh suốt đêm luôn."
Trần Bân cười nói: "Kiến Quốc được
rồi a, đừng chậm trễ lão đại và chị dâu làm chính sự." Mấy người cũng
mập mờ nở vài nụ cười, mặt Sở Dĩnh có chút hồng, đám người này quả thật
không có ngượng miệng, chỉ là cô thật sự không biết, Chu Tự Hàn làm như
vậy, rất hào phóng, như một người đàn ông.
Đi theo Chu Tự Hàn ra
khỏi hội sở, đến ngồi xuống chỗ ngồi phía sau xe, Sở Dĩnh liền có chút
buồn ngủ không dậy nổi nữa, trước kia còn chống đỡ đấu trí đấu dũng với
Chu Tự Hàn, hiện tại cũng thỏa hiệp, cũng không còn cần thiết phí sức
lực nữa, mềm nhũn tựa vào trong ngực Chu Tự Hàn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Chu Tự Hàn cười, vừa cầm tay của cô, liền nhịn được không nhíu nhíu mày,
bây giờ cũng là tháng năm rồi, tay của cô vẫn còn lạnh lẽo giống như
băng, cúi đầu nhìn kỹ cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút tái nhợt,
xem ra thật sự là không thoải mái.
Chu Tự Hàn cũng không biết
mình làm sao, muốn ở một chỗ với Sở Dĩnh, cho dù có hiểu rõ chuyện này
không thể trở thành sự thật được, nhưng cũng không muốn buông ra, Chu Tự Hàn đặt Sở Dĩnh ở trong lồng ngực mình, để cho cô thoải mái hơn một
chút, đem hai tay nhỏ bé của cô nắm ở trong tay mình.
Vậy có chút ấm áp khô ráo quen thuộc từ bàn tay xuyên vào trái tim, Sở Dĩnh không
khỏi mở mắt ra, có chút mơ hồ nhìn Chu Tự Hàn, bình tĩnh nhìn anh thật
lâu, giãy giụa tay mấy lần cũng không thoát ra được.
Chu Tự Hàn
cúi đầu hôn ở trên trán cô, dịu dàng hỏi cô: "Thế nào? Còn chưa thoải
mái sao?" Sở Dĩnh lắc đầu một cái rồi nhắm mắt lại, không còn giãy giụa
nữa, nhưng không khỏi suy đoán trong lòng, rốt cuộc Chu Tự Hàn muốn làm
cái gì? Chẳng lẽ là thủ đoạn cứng rắn dùng chán rồi nên đổi sang dụ dỗ
sao, bày ra một sắc mặt tình cảm dịu dàng như vậy, nói thật, Sở Dĩnh
thật sự có chút luống cuống cực kỳ, căn bản đây không phải là Chu Tự
Hàn, Chu Tự Hàn làm sao có thể săn sóc dịu dàng đối với phụ nữ như thế.
Cảm thấy xe dừng lại, Sở Dĩnh mở mắt ra mới phát hiện, không phải là chỗ ở
của cô, mà là biệt thự vùng ngoại thành của Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh cau mày
nhìn Chu Tự Hàn: "Ngày mai tôi muốn đi tuyên truyền cùng đoàn làm phim." Ý kia chính là nói cho Chu Tự Hàn biết cô không rãnh bồi anh ta.
Chu Tự Hàn