
phía sau, mệt chết cũng không đến được."
Triệu Nham phất tay một cái: "Dù là người nhà họ Lăng, cũng không gây
trở ngại với mấy chúng ta, cậu nói phải không?" Trần Bân trừng mắt liếc
anh ta một cái: "Cậu ngu hả? Nếu Sở Dĩnh là con gái của phó chủ tịch
tỉnh đó, tính toán ra, cũng là thanh mai trúc mã với tiểu tử nhà họ
Lăng, tình cảm này còn không đủ sâu sao, cậu chưa từng thấy qua hai
người đó, rõ ràng có vấn đề, mặc dù hôm nay chia tay, không chừng trước
kia yêu đến chết đi sống lại thế nào rồi, lại nhìn lão đại của chúng ta, dốc lòng hăng hái theo đuổi Sở Dĩnh, đây còn chưa có chắc chắn đấy, máu ghen lớn có thể chua chết người, nếu như thực sự để cho anh ấy tra ra
chút gì đó, cậu suy nghĩ một chút xem có thể yên tĩnh được không, một
khi lão đại không yên tĩnh, mấy người chúng ta đây thoải mái được hả?
Kiến Quốc, mình thấy lão đại có cái gì đó không đúng, thật sự coi trọng
cô nàng Sở Dĩnh này."
Kiến Quốc âu sầu trong lòng: "Cũng cảm thấy như vậy, nhìn ý của lão đại
này, chính là ngày nào đó đem Sở Dĩnh cưới về nhà đi, đều có cảm giác
mới mẻ, chính là Sở Dĩnh này không đáng tin cậy, vừa thấy đối với lão
đại cũng không có nhiệt tình như thế, không biết về sau giày vò như thế
nào đấy."
Triệu Nham cười hắc hắc: "Mình cũng muốn gặp gỡ người như Sở Dĩnh vậy,
cũng phải làm giống như bảo bối, hiện nay những người phụ nữ này, nhìn
đầu tóc ở bên ngoài rất thuận mắt, dẫn về nhà tắm đi tắm lại, thật sự có thể hù chết người, dáng người Sở Dĩnh này, khuôn mặt nhỏ nhắn không son phấn trắng hồng như thế, người đàn ông nào thấy mà không thích chứ?"
Kiến Quốc đưa tay tới hung hăng cho anh ta một cái tát: "Tiểu tử cậu
muốn tìm cái chết hả, dám nhớ thương cục cưng của lão đại, sau này mà để cho lão đại biết không băm chết được cậu mới là lạ, mấy anh em chúng ta cũng không cần biết chuyện nhà của lão đại, đánh bài đánh bài đi."
Hiển nhiên Chu Tự Hàn không biết mấy người Kiến Quốc bố trí chuyện anh
ghen ở phía sau, ra khỏi phòng ở hội quán đi một vòng không tìm được Sở
Dĩnh, lôi người phục vụ tới hỏi chuyện, mới biết đi ra ngoài, lúc này
Chu Tự Hàn mới đi về phía cửa chính.
Mới cửa chính ra, đã nhìn thấy bảo bối nhà anh ngồi ở bên cạnh đài phun
nước bên cạnh, hai cái tay đặt ở sau lưng ngước đầu nhìn bầu trời mà
ngẩn người, ngay cả anh đi ra ngoài cũng không phát hiện, Chu Tự Hàn
không khỏi nhíu mày, ánh mắt chạy một vòng ở trên người Sở Dĩnh, Sở Dĩnh có mấy phần lười biếng, căn bản không thích trưng diện tí nào, quần áo
trên người cũng tương đối tùy ý, thích quần áo thoải mái như đồ thể
thao, hôm nay hai người từ trong nhà ra ngoài, ngay cả quần áo Sở Dĩnh
cũng không đổi, một bộ đồ thể thao ngắn tay trắng như tuyết, tóc buộc
tùy ý lên đỉnh đầu, trên mặt sạch sẽ, càng lộ vẻ trẻ tuổi.
Có lúc Chu Tự Hàn cũng hoài nghi, có phải Sở Dĩnh đổi thẻ căn cước rồi
hay không, nghĩ thế nào một người phụ nữ 28 tuổi, cũng không khác biệt
lắm so với người 18 tuổi, anh có cảm giác, cô đặc biệt nhỏ, giống như
bảo bối của anh, cho nên gọi bảo bối càng ngày càng thuận miệng, từ khi
mới bắt đầu Sở Dĩnh kiên quyết kháng cự đến bây giờ, căn bản đã chấp
nhận xưng hô này.
Mắt Chu Tự Hàn khẽ nhíu nhíu lại, chợt nổi lên ý xấu, quay lại nói thầm
vài câu với bảo vệ cửa, bảo vệ đi vào, Chu Tự Hàn đi tới ôm lấy Sở Dĩnh
cúi đầu hỏi cô: " Bảo bối nhà anh ở chỗ này nghĩ gì thế, nhập thần như
vậy, một lát trời mưa thì làm thế nào?"
Sở Dĩnh ngẩng đầu nhìn mặt trời lớn trên đỉnh đầu, thật sự muốn sờ xem
có phải Chu Tự Hàn sốt rồi hay không, Chu Tự Hàn nhìn cô như thế không
khỏi nháy nháy mắt nói: " Bảo bối em có tin hay không, người đàn ông của em có thể hô phong hoán vũ không gì không làm được cả." Nhìn bộ dáng
Chu Tự Hàn này khoác lác như vậy, Sở Dĩnh không nhịn được liếc mắt tức
giận nói: "Thật sự sốt rồi!"
Chu Tự Hàn cười hắc hắc, giơ tay lên, đặc biệt ngây thơ bắt đầu đếm:
"Một, hai, ba, trời mưa. . . . . ." Rầm rầm đài phun nước chợt phun nước ra ngoài, Sở Dĩnh sợ hết hồn, còn chưa có tỉnh táo lại, liền bị Chu Tự
Hàn kéo vào giữa đài phun mà hôn, một tay Chu Tự Hàn nắm cả hông của cô, một tay cầm cái ót, hôn tương đối nhiệt tình, dường như nước xung quanh cũng nóng bỏng theo. . . . . .
Khi Chu Tự Hàn buông cô ra, hai người đã ướt đẫm, người ướt sũng giống
như chuột lột vậy: "Sở Dĩnh, em có yêu anhhay không?" Sở Dĩnh có chết
cũng không ngờ đến, đột nhiên Chu Tự Hàn lại hỏi ra một câu như vậy,
giữa hai người bọn họ làm sao có thể có việc này, Sở Dĩnh rất thành thực lắc đầu một cái: "Không yêu."
Ánh mắt Chu Tự Hàn âm trầm xuống trong nhất thời, lôi cô ra khỏi đài
phun nước, đi tới bãi đậu xe bên kia, lên xe, khởi động, dọc đường đi
mặt cũng đen thui, Sở Dĩnh ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ, cô không có cảm giác mình có lỗi gì, cô không cần thiết lừa anh.
Lái xe vào gara, tắt máy, Chu Tự Hàn chợt nghiêng người bá đạo nói:
"Chính là không yêu anh, cũng không cho yêu người khác, có biết hay
không?" Sở Dĩnh lười phản ứng lại với anh, đẩy cửa xe ra, xuống xe đi
vào, Chu Tự Hàn phát hiện, cô nàng nà