
ốn anh hay không, sâu một chút, ừ." Chợt giơ một chân của cô lên, nặng nề
đẩy vào trong mấy cái. . . . . .
"A ừ. . . . . ." Sở Dĩnh kêu lên, chỉ cảm thấy anh thọt tới tận cùng bên trong cô, vừa đau lại vừa trướng, sao cô lại quên chứ, cô càng giãy
dụa, người đàn ông này càng hưng phấn, càng muốn chơi đùa cô đến chết đi sống lại, hơn nữa, đến tột cùng thì cô và anh ta tranh cãi cái gì, vào
lúc này đều có chút nghĩ không ra.
Trên sinh lý khoái cảm rất nhanh liền bị trêu chọc , nhanh chóng che
giấu lý trí, Sở Dĩnh phải thừa nhận, ở phương diện này, cô và Chu Tự Hàn càng ngày càng hòa hợp, hoàn toàn bất đồng so với trước kia, trước kia
mặc dù tư thế rất đa dạng, nhưng chỉ là đơn thuần làm máy móc, lấy Chu
Tự Hàn sảng khoái làm điểm cuối, bây giờ không phải là như vậy, hiện tại Chu Tự Hàn yêu cầu phối hợp, mỗi lần đều ép Sở Dĩnh tới chết đi sống
lại, Chu Tự Hàn mới có thể bỏ qua cho cô.
Nghiên cứu thân thể Sở Dĩnh, quan sát phản ứng của cô, được biết mật mã
trên thân thể của cô, là Chu Tự Hàn thích nhất đầu đề quen thuộc, hơn
nữa, nghiên cứu rất có thành quả, cho nên, Sở Dĩnh căn bản không phải là đối thủ của anh, cuối cùng khi người phía dưới anh leo tới đỉnh núi. . . . . . Nằm ở trong ngực Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh cũng cảm thấy mình rất xấu
hổ, rõ ràng mới vừa rồi còn một dáng vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng cũng là
loại kết quả này, cô nhắm hai mắt lại không muốn đối mặt với Chu Tự Hàn, người đàn ông này quả thực là khắc tinh của cô. tudinhhuong@ddlqd
Tâm tình Chu Tự Hàn lại rất tốt, nếu như mỗi lần gây gổ đều là loại kết
quả này, anh tình nguyện để cho Sở Dĩnh ầm ĩ với anh mỗi ngày: "Bảo bối, mới vừa rồi là anh không đúng, không nên đề cập tới quá khứ, lôi chuyện cũ ra, là anh không có phong độ, đây không phải là anh ghen tỵ sao? Em
cũng đừng tức giận, em nhìn một chút, cổ anh đây để cho em cào thành
dạng gì rồi, buổi tối mấy người Kiến Quốc thấy được, không biết cười anh thế nào đấy. . . . . ."
Sở Dĩnh lười phản ứng lại với anh, nhắm mắt lại ngủ, chỉ chốc lát sau
thật sự ngủ thiếp đi, Chu Tự Hàn thấy Sở Dĩnh ngủ, cam chịu số phận đứng lên, đi vào phòng tắm lấy khăn lông nóng tới dọn dẹp sạch sẽ bảo bối
nhà anh, đắp chăn, mình mới đi vào tắm rửa, tắm vội, chính mình không
khỏi buồn bực, bắt đầu từ khi nào, anh Chu Tự Hàn liền biến thành người
phục vụ, đây không phải càng hồ đồ càng đi về sao? Ông cụ nhà Kiến Quốc mừng thọ, mở tiệc trăm bàn, phòng tiệc bao toàn bộ
hai tầng, Chu Tự Hàn và Sở Dĩnh đi đến sớm, dù sao quan hệ bất đồng, đến thời điểm, tân khách cũng tới 30-40%, Kiến Quốc mặc âu phục nghênh đón
khách ở tại cửa ra vào, nhìn qua giống như chú rể, chỉ nhìn xe bên ngoài bãi đậu xe, là có thể biết ông cụ nhà Kiến Quốc quyền cao chức trọng
bao nhiêu.
Sở Dĩnh nhớ năm đó thời điểm sinh nhật cha cô, không có mở tiệc ở khách
sạn, nhưng chút tặng quà kia vẫn có biện pháp đưa đến trong nhà, làm hại sau này, cô và mẹ đưa trở về một nhà, ở trong ấn tượng của cô, cha là
chính trực liêm khiết như thế, khi đó cha cô rất nổi tiếng ở tỉnh G, phó chủ tịch tỉnh hơn 40 tuổi, trẻ tuổi đẹp trai, là khách quen của báo
tỉnh, đã từng có một bài viết mà cô còn nhớ rõ, nói cha cô là chủ tịch
tỉnh nhân khí lớn nhất trong lịch sử, lắng nghe một tiếng của dân, vì
dân làm việc, gần gũi dân giúp dân, làm việc công liêm khiết, giữ mình
trong sạch. . . . . . Gần như tất cả lời ca tụng đều đem ra hết, cũng
không bao lâu, về sau cha cô gặp chuyện không may, những chuyện này cũng không có người nhắc lại, thậm chí, những người mà cha cô đã từng giúp
đỡ qua, cũng nhảy ra lên tiếng phê phán cha cô, nói cha cô đáng chết vân vân, lòng người dễ thay đổi, tình người lạnh ấm, Sở Dĩnh gần như hiểu ý chỉ trong một đêm, phần lớn mọi người thích cứ suy nghĩ thêm gấm thêm
hoa như vậy, gần như không có người đưa than sưởi ấm trong ngày
tuyết.tudnhhuong@ddlqd
Kiến Quốc thấy hai người bọn họ, vội bỏ lại khách tới, cười đón: "Lão
đại, chị dâu, hai các người đã tới, lão gia tử nhà chúng tôi mới vừa còn nhắc tới anh đấy, để cho lão đại trực tiếp đi qua, còn thân với anh hơn so với con ruột là mình này. . . . . ." Dẫn hai người vào tận phòng bao bên trong cùng.Truyện chỉ post ở *******************.
Vừa vào phòng bao, mặt của Kiến Quốc liền rớt xuống, cha con Kiến Quốc
rất giống nhau, đều là loại đàn ông mắt to mày rậm lưng hùm vai gấu đó,
nhìn ra được cha Kiến Quốc là người xuất thân từ lính, mặc dù hôm nay
đứng ở vị trí hàng cao, cái loại khí thế lẫm liệt trên người đó vẫn
không thể khinh thường, lưng và thắt lưng thẳng tắp, nhìn qua một chút
cũng không giống như người 60 tuổi, người phụ nữ đứng bên cạnh ông ấy,
bộ dạng khoảng bốn mươi, xinh đẹp ưu nhã, phong cách tương đối khá, nhìn qua vị trí hai người có vài phần rất mập mờ, hơn nữa, Sở Dĩnh cảm thấy
bà ấy có chút quen mặt.
Thật ra thì từ lúc Sở Dĩnh đi vào, ánh mắt người người phụ nữ này cũng
dừng lại trên người mình một hồi, có vài phần ý vị rất sâu xa, rõ ràng
Kiến Quốc nhằm vào người phụ nữ này, hơn nữa trực tiếp đem bực dọc của
mình quăng ra ngoài: "Sao bà