
ớt như vậy, đụng, đụng chỗ nào rồi? Đâm thành dạng gì rồi? Sợ đến mức
tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
Trợ lí Từ đi theo phía sau anh, cũng thấy Chu tổng thay đổi như vậy, nói trong lòng, lúc này gây chuyện không tốt, Chu tổng thật sự quan tâm đến Sở Dĩnh nơi này, điều này rõ ràng chính là quan tâm tới cực điểm rồi.
Cũng thật khéo, Chu Tự Hàn vừa đến trên đường, liền nhìn thấy Triệu Quân sắc phôi này đưa tay muốn sờ mặt của bảo bối nhà anh, lửa giận tăng
lên, đâu còn có thể nhịn được, chính là chạy lên hung hăng
đạp một cước, nói trong lòng, dám đụng vào bảo bối của anh, đạp chết hắn luôn.
Chu Tự Hàn ôm Sở Dĩnh xoa xoa khắp nơi kiểm tra một lần, Sở Dĩnh đẩy anh ra nói: "Không có chuyện gì cả, là tôi đụng vào hắn ta."
Lúc này Chu Tự Hàn mới yên tâm, tiếp theo liền bắt đầu quở trách cô: "Em ngu sao? Đụng xe cũng không biết gọi điện thoại cho anh, cùng tên khốn
này nói chuyện cái gì?"
Sở Dĩnh thấy vòng người bên ngoài càng tới càng nhiều, vội dàn xếp ổn
thỏa mà nói: "Được rồi, được rồi, tôi biết sai rồi, lần sau gọi điện
thoại cho anh trước tiên..." Đang nói tới đây, chỉ thấy 110 dừng ở một
bên.
Chu Tự Hàn liếc thấy, quay đầu đi tới, quả nhiên trông thấy Triệu Quân
đang cầm điện thoại di động trong tay, Chu Tự Hàn đứng ở bên cạnh hắn ta âm hiểm nói: "Triệu Quân được đấy! Mấy năm không gặp cũng có chút bản
lĩnh, biết gọi 110 rồi, chuyện bị tôi dánh cho kéo một quần cứt kia quên rồi à?"
Triệu Quân sưng mặt sưng mũi lại rất uất ức nói: "Chu Tự Hàn, tôi trêu chọc anh rồi hả?"
Chu Tự Hàn nói: "Cậu không có chọc tôi, là cậu chọc bảo bối nhà tôi, Sở
Dĩnh là người của tôi, mẹ nó ai cho cậu không có mắt, thế nào, không
phục hả, có tin tôi đánh cậu một trận ngay trước mặt cảnh sát hay không, cậu cho rằng ông cụ nhà cậu tốt đẹp hả? Bảo ong ấy đi đến tìm Chu Tự
Hàn này, âm hiểm cúng rắn tôi đều tiếp, hơi nhíu mày thì lão tử theo họ
cậu."
Triệu Quân nào nghĩ tới hôm nay nổi lên sắc tâm, lại chọc phải Diêm
Vương này, lúc hai người lên trung học là cùng một trường học, Chu Tự
Hàn so sánh hắn vẫn còn nhỏ hơn hai tuổi, có nhỏ về nhỏ, vừa vào cổng
trường liền đem tất cả ác bá toàn trường đều tiêu diệt, giống như thống
nhất giang hồ. Chu Tự Hàn cũng không có chiêu khác, chính là dùng nắm
đấm, ngươi có phục hay không, không phục đánh không chết ngươi.
Triệu Quân bị đánh không ít, có một lần, bị gặp phải tiêu chảy lại bị
Chu Tự Hàn đánh cho kéo một quần, thư ký của cha Chu Tự Hàn dẫn Chu Tự
Hàn đi đến nhà hắn nhận lỗi, cha của hắn còn điên điên khùng khùng mà
nói tốt không ngừng, làm giống như hắn khi dễ Chu Tự Hàn vậy, hắn thật
sự không chọc nổi.
Chu Tự Hàn giơ giơ quả đấm, Triệu Quân vội vàng ôm đầu kêu thảm thiết,
may mà Sở Dĩnh không có bật cười, cô vẫn cho rằng Chu Tự Hàn là một cầm
thú mặc áo người, bây giờ nhìn lại, người này không cần cởi quần áo,
cũng là một đầu cầm thú không hơn không kém.
Chu Tự Hàn đem nơi này ném trợ lí Từ, ôm Sở Dĩnh đi vào cao ốc Tinh Huy, không để ý cảnh sát giải quyết chuyện này tí nào, hai cảnh sát này đều
là người hiểu chuyện, người nào không biết lai lịch của người nào, cha
của Triệu Quân hắn là hàng da trên đỉnh đầu bọn hắn, nhưng Chu gia là
hàng da trong hàng da, ai khinh ai trọng, hai người rõ ràng lắm, cũng
thật có chút xem thường Triệu Quân, dựa vào chức vụ của cha hắn, cả ngày gây chuyện sinh sự ở bên ngoài, có can đảm gây chuyện mà không có đảm
chịu trận, thật sự là dựa vào đời tổ tiên, không có một chút dáng vẻ đàn ông.
Triệu Quân thấy Chu Tự Hàn đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, xông đến chỗ
hai cảnh sát kêu la: "Sao giờ mới đến hả, còn bò chậm hơn so với mụ
rùa...." Đợi chút, hai người không lên tiếng, nghĩ thầm lời nên nói, thế nào không đạp chết ngươi.
Lại nói Sở Dĩnh, bị Chu Tự Hàn ôm, không khỏi lui về phía sau nhìn một
chút: "Cái đó, cái xe kia?" Chu Tự Hàn đem đầu nhỏ của cô quay lại nói:
"Xe xe gì? Em muốn ngăn chặn toàn bộ hình ảnh thì phải niệm Phật rồi, Sở Dĩnh, anh chính thức cảnh cáo em, về sau cách mấy cái xe thật xa cho
anh, em nói em có bằng lái như thế nào, không phải dùng sắc đẹp đi cửa
sau chứ?"
Sở Dĩnh liếc anh một cái, tức giận: "Ai bảo anh không để cho tôi về nhà, nếu tôi ngây ngô ở nhà, có thể gặp tai họa bất ngờ này sao?" Chu Tự Hàn không khỏi vui vẻ: "Bảo bối anh phát hiện, bây giờ em càng ngày càng
biết cãi chày cãi cối, em có tính trả đũa hay không? Nhìn em mới vừa rồi này, lần tới gặp chuyện như vậy không nên kinh sợ chạy ra sau, cứ hung
ác cho anh, anh không thể để cho người khác khi dễ em, biết không?"
Sở Dĩnh chợt buồn cười, nghiêng đầu nhìn anh mấy lần nói: "Chu Tự Hàn,
trước kia anh không phải là xã hội đen giả mạo à?" Chu Tự Hàn đi vào
thang máy, ôm cô qua liền gặm, gặm xong rồi nói: "Người đàn ông của em
không phải là xã hội đen giả mạo, nhưng là một người đàn ông." Lần đầu
tiên Sở Dĩnh cảm thấy, thật ra thì Chu Tự Hàn cũng có một chút chỗ thích hợp. Chu Tự Hàn thấy Sở Dĩnh nhìn mình, giống như có chút ánh sáng rực rỡ
khác trong đôi mắt to, lấp la lấp lánh như vậy, không khỏi nghiêng đầu
đi lại h