
, những chương
trình truyền hình kia làm sao sẽ bỏ qua cho cơ hội ngàn năm có một này.
Nghĩ đến chỗ này, Lý Xuyên chỉ có thể nhắm mắt nói: "Chu tổng, bên dưới
còn có tuyên truyền trên mấy mấy chương trình truyền hình, anh xem có
thể để cho Sở tiểu thư phối hợp một chút hay không, nếu không, thật sự
thì tôi cũng có chút ăn nói không được."
Chu Tự Hàn cũng biết Lý Xuyên khó xử, nhưng chỉ là có chút không bỏ được Sở Dĩnh, gần đây quan hệ giữa hai người rất hài hòa, ít nhất ở một
phương diện Chu Tự Hàn cho là như thế, Sở Dĩnh là một con heo lười nhỏ
không hơn không kém, có lúc, Chu Tự Hàn cũng nghi ngờ nhiều năm trước
đây như vậy, cô sống tới giờ như thế nào, nếu không cần gấp, trên căn
bản sẽ không ra cửa.
Mỗi ngày lúc anh rời giường làm việc, bảo bối còn ngủ, thật ra thì điều
này cũng không thể oán trách cô, bởi vì buổi tối chỉ cần ôm cô, Chu Tự
Hàn sẽ hưng phấn giống như cắn phải thuốc lắc, không vận động thì đi nằm ngủ không yên, giày vò một lần còn không được, mỗi lần cũng phải đến
khi hoa mai nở khác nhau (hoa khai nhị độ), mới có thể thỏa mãn, Sở Dĩnh ở trên giường lười hơn, nhớ trong một năm kia, cô rất phối hợp, không
giống với hiện tại chỉ toàn để cho anh phục vụ.
Có lúc Chu Tự Hàn cảm thấy, mình rất giống cây đậu, so với khi đó, Sở
Dĩnh bây giờ, anh thích, ngay cả kỳ cục trong mắt anh cũng trở thành
đáng yêu, mỗi lần ở trên giường đều thúc anh nhanh lên một chút, chuyện
gì cũng ứng phó qua loa, nhưng mỗi lần vẫn bị anh lăn qua lăn lại, suy
nghĩ một chút thật sự có điểm buồn cười.
Sau khi anh đi làm rồi, khoảng hơn chín giờ Sở Dĩnh rời giường ăn điểm
tâm, sau đó tản bộ bên ngoài vườn hoa, ngồi một lát, trở lại ăn trưa,
buổi chiều đọc sách một hồi hoặc chơi máy vi tính một lát, ngủ một giấc
buổi trưa, chờ anh trở về ăn cơm tối cùng nhau, thời gian làm việc và
nghỉ ngơi rất quy luật, nhưng mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại đúng giờ
cho mẹ của cô, tình cảm mẹ con rất tốt, có loại cảm giác sống nương tựa
lẫn nhau, nếu như anh có một bữa tiệc xã giao muốn cô đi cùng, lại phải
hôn lại dụ dỗ, nói lời van xin cả nửa ngày, Sở Dĩnh mới có thể bằng lòng đồng ý.
Thật ra thì có trường hợp xã giao, Chu Tự Hàn cũng sẽ không để cho cô
đi, chính là mấy phải bữa tiệc ở một chỗ với Kiến Quốc, anh thích Sở
Dĩnh ở bên người, đều là người mình cả, anh cũng muốn để cho cô đi ra
ngoài giải sầu, cả ngày ở trong nhà buồn bực, sợ cô buồn rồi sinh bệnh
ra, nhưng đây không có nghĩa là anh đồng ý cho Sở Dĩnh chạy đi tuyên
truyền cả ngày lẫn đêm.
Giống như biết ý nghĩ của anh, Lý Xuyên nói: "Vậy ba chương trình truyền hình lớn, lễ chiếu mở màn tại thành phố B, đến lúc đó, Chu tổng và Sở
tiểu thư có thể tham gia cùng nhau."
Chu Tự Hàn suy nghĩ một chút cũng liền đồng ý chuyện này, nếu Lý Xuyên
tự thân xuất mã, anh nhất định phải cho nhân tình này, còn là một nguyên nhân khác, tuy Sở Dĩnh không lưu luyến với giới nghệ thuật, nhưng dù
sao "Thanh Liên" cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô, hơn nữa, rất
có thể là một bộ phim duy nhất, kết thúc hoàn mỹ, cũng là một phần kỉ
niệm trân quý về sau, liền gật gật đầu nói: "Tôi sẽ thông báo John cố
gắng phối hợp tuyên truyền cho Thanh Liên. . . . . ."
Tiễn Lý Xuyên đi, Chu Tự Hàn cúi đầu nhìn qua đồng hồ, liền gọi điện
thoại cho Sở Dĩnh, điện thoại di động vang lên hai tiếng thì có người
nhận, Chu Tự Hàn không khỏi nhếch miệng: "Bảo bối, em làm gì đấy?" Sở
Dĩnh chẳng muốn nói chuyện với anh, qua loa dạ một tiếng: "Không có làm
gì cả." Cô nói thầm trong lòng còn có thể làm gì chứ, chính là ngồi ăn
rồi chờ chết thôi!
Lời nói lời trong lòng, Sở Dĩnh cảm thấy, nói từ trên phương diện nào,
cô cuộc sống lý tưởng trước kia đã thực hiện được hơn phân nửa, chỉ có
chút bất thường thôi, nam chính không phải là Lăng Chu mà đổi thành Chu
Tự Hàn, mà quan hệ của bọn họ cũng không chân thực, trần trụi rất nhiều, nhưng cô được thanh thản mà đã lâu chưa có, không hề rầu rỉ vì tiền
nữa, càng không cần thiết phải nghĩ về sau như thế nào, tính toán cuộc
sống qua ngày, để cho cô và Chu Tự Hàn có khả năng sống chung rất hòa
bình, chỉ cần Chu Tự Hàn không tìm cô gây chuyện là được.
Sở Dĩnh cảm thấy, sở dĩ mình và Chu Tự Hàn có thể yên bình như thế,
nguyên nhân căn bản nhất là giữa bọn họ không có tình yêu, thật ra thì
giữa nam nữ, tình yêu là hoàn toàn thứ xa xỉ, phần lớn mọi người mua
không nổi, bây giờ suy nghĩ kĩ một chút, tình yêu thật nhiều, có tình
yêu, sẽ đi để ý, sẽ không khỏi ích kỷ vì mình, để ý, ích kỷ, tình yêu
bất tri bất giác liền biến chất rồi, rất nhiều cặp nam nữ vừa bắt đầu
thì yêu chết đi sống lại, đến cuối cùng đều gây gổ chia tay, thậm chí
oán hận cả đời, cả đời không qua lại với nhau, cho nên còn không bằng
không có tình yêu, thật là tốt.
Nếu như tình yêu biến mất đi, có lẽ nam nữ trên đời sẽ sống thoải mái
hơn một chút, giống như cô và Chu Tự Hàn, mặc dù nói không biết mình và
Chu Tự Hàn phải dây dưa bao lâu, nhưng cô rất chắc chắn, giữa hai người
bọn họ không tồn tại thiên trường địa cửu gì đó, tựa như xây nhà, nền
tảng