
hai
người, vỗ vỗ lưng Sở Dĩnh, ngọt ngấy ngán mà nói: "Hôm nay anh không đi
làm nữa, anh giúp bảo bối nhà anh ngủ bù. . . . . ." Bây giờ Sở Dĩnh thật sự không chịu nổi tinh lực tràn đầy của Chu Tự Hàn, anh không nên tùy tiện, cô phải ngủ, nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đi
nằm ngủ say như chết.
Chu Tự Hàn thất vọng đau khổ, trong lòng vẫn còn có chút lo được lo mất, coi như ôm Sở Dĩnh thật chặt như vậy cũng có chút không nỡ, cúi đầu
nhìn qua Sở Dĩnh trong ngực, ngủ say giống như tiểu trư, vô cùng không
có tim không có phổi.
Chu Tự Hàn có ý xấu ấn cái mũi của cô xuống, Sở Dĩnh phất tay một cái,
rầm rì một tiếng, cô lại ngủ tiếp, Chu Tự Hàn không khỏi bật cười, bộ
dạng Sở Dĩnh khi ngủ thật đáng yêu, có sự khác nhau rất lớn so với lúc
tỉnh táo, lúc tỉnh quá mức lạnh nhạt, có lúc căn bản không giống như phụ nữ, sẽ không làm nũng, càng sẽ không giả bộ đáng thương, cũng không
khác lắm so với khối lạnh lẽo, nhưng khi cô ngủ, lại như cô bé nhỏ, gò
má hồng hào, cái miệng nhỏ nhắn khẽ dẩu lên, có chút tư vị kiều diễm.
Chợt Chu Tự Hàn có chút hiểu cảm giác khi anh cả nhà anh nuông chiều chị dâu nhỏ, có lẽ, anh cả anh nói có chút đạo lý, luôn có một người phụ nữ là ngoại lệ như vậy, nếu như người phụ nữ này là Sở Dĩnh, anh cảm thấy
còn có thể tiếp nhận, nhưng sự tồn tại của Lăng Chu như cái đinh trong
mắt, cái gai trong thịt vậy.
Chu Tự Hàn thật sự tò mò rốt cuộc tại sao Lăng Chu và Sở Dĩnh lại chia
tay, ngoại trừ thành kiến của bản thân mình ra, anh phải thừa nhận, Lăng Chu đó tương đối xuất sắc, bằng không, anh cũng sẽ không ăn giấm chua
như vậy, hơn nữa, rõ ràng anh ta không thể quên tình đối với Sở Dĩnh,
anh nên làm thế nào để đá văng tiểu tử kia ra xa là một vấn đề, canh
phòng nghiêm ngặt cố sống chết giữ lấy không bằng trực tiếp diệt trừ tai hoạ về sau.
Lăng Chu. . . . . . Chẳng lẽ là con cháu nhà họ Lăng, nhà họ Lăng kinh
doanh mấy đời, hôm nay cũng có chút lực ảnh hưởng ở chính trị, nhưng
cũng không có ở trong mắt của Chu Tự Hàn, mặc dù Lăng Chu là người nhà
họ Lăng, muốn giành phụ nữ với anh, cũng không phải chuyện đùa.
Chu Tự Hàn biết mình cũng có chút mâu thuẫn, lại muốn biết chuyện quá
khứ của Sở Dĩnh, lại sợ biết rồi, mình nổi nóng lên lại muốn trừng trị
Sở Dĩnh thật tàn nhẫn, sau đó cô nàng này lại tủi thân bắt đầu khóc, anh lại phải dụ dỗ nửa ngày, chỉ có điều như vậy không được tốt lắm, muốn
giày vò ư, thôi, xem chừng một chút là được, dù sao công việc của Sở
Dĩnh cũng không xê xích gì nhiều, về sau đi chỗ nào đều mang cô theo, để cho cô và Lăng Chu đó không rãnh để gặp mặt, lại tiếp tục nghĩ cách, đá văng Lăng Chu ra, cho dù có hai người quá khứ gì, ngày dài cũng đều
xong rồi.
Chu Tự Hàn tính toán rất tốt, có thể có người đương thời coi là tính
toán không bằng trời, kế hoạch không bằng biến hóa, Lý Xuyên tự mình tới Tinh Huy tìm Chu Tự Hàn, hiển nhiên Chu Tự Hàn muốn nể mặt, không nói
đến danh tiếng của Lý Xuyên, chỉ biết hai người hợp tác mấy bộ phim điện ảnh, bộ nào cũng làm Chu Tự Hàn thu được lợi nhuận cao ngất trời, nhìn ở phần tiền bạc, anh cũng không thể đem Lý Xuyên đuổi ra ngoài, để cho
trợ lí Từ mời người đến phòng khách quý.
Chu Tự Hàn vừa tiến đến, Lý Xuyên liền vội vàng đứng lên cười nói: "Chu
tổng thật đúng là người bận rộn, đợi hai ngày mới đợi được đến khi Chu
tổng có thời gian rãnh rỗi." Chu Tự Hàn nói: "Đâu có, đâu có, công việc
gần đây đều chạy tới cùng một lúc, mời ngồi, Thanh Liên đang trong giai
đoạn tuyên truyền, đạo diễn Lý nên bận rộn hơn nhiều so với tôi đi! Sao
lại chạy đến ngồi trong ngồi trong miếu nhỏ của tôi đây?"
Lý Xuyên cười trêu nói: " Nếu nơi này là miếu nhỏ của Chu tổng, nhưng là không có Phật lớn rồi, đây là tôi không có chuyện không lên điện tam
bảo(chỉ phật, pháp tăng) rồi!" Thật sự là Lý Xuyên cũng không có biện
pháp, coi như anh nhịn cho đến bây giờ, phim mới tuyên truyền cũng phải
chạy đi theo khắp nơi, chứ đừng nói diễn viên trong đoàn làm phim nữa,
bao nhiêu ngôi sao cũng phải tìm thời gian rảnh rỗi, đồng ý đi tuyên
truyền, đừng xem Sở Dĩnh là người mới hoàn toàn, thì có thể vắng mặt,
hiện giờ truyền thông cũng lạ, người càng thần bí như rồng thấy đầu
không thấy đuôi, hứng thú càng cao, hận không được đào người ra ngoài,
hơn nữa Sở Dĩnh còn là nữ chính, từ đầu tới đuôi không lộ mặt một lần,
bây giờ không nói qua, truyền thông la hét ầm ĩ, nhà đầu tư cũng hơi bất mãn.
Dĩ nhiên nhà đầu tư lớn nhất vẫn là Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn không muốn để cho người phụ nữ của mình xuất đầu lộ diện rồi, anh có thể làm thế nào
đây, Lý Xuyên cũng buồn bực, trước kia cũng không thấy Chu Tự Hàn để ý
người phụ nữ của mình như vậy, làm sao đến Sở Dĩnh lại không giống nhau, chỉa mìn vào mấy nhà đầu tư khác, Lý Xuyên chỉ có thể tự ra tay mà nói
điều kiện.
Ai bảo bên dưới mấy chương trình truyền hình chủ yếu, bên sản xuất trực
tiếp chỉ đích danh Sở Dĩnh phải xuất hiện, thật ra thì cũng hợp tình hợp lí thôi, cộng thêm xì căng đan của Sở Dĩnh hai ngày nay, thủ đoạn câu
khách vô số, quả thật chính là bảo đảm tỉ lệ người xem TV