
ấy người phụ nữ can đảm giống như cô, dám để mặt mộc không trang điểm ra đường, lấy kinh nghiệm của Triệu Quân, Sở
Dĩnh là vẻ mặt trắng noãn chân chính, trên mặt không có nửa điểm dấu vết trang điểm, mẹ nó da thật tốt, làm cho người ta hận không thể sờ lên
một cái, trắng noãn sáng ngời, khoảng cách càng gần, càng thấy được
người phụ nữ này rõ ràng nhìn thật tốt, hơn nữa vóc người rất tốt, đừng
xem mặc áo T shirt cao bồi, kiểu dáng rộng thùng thình lộ ra vai vừa
trắng noãn vừa thơm, quần jean bao lấy chân dài phía dưới, mông vểnh
lên, nếu là thời điểm đè người phụ nữ này lại làm, khẳng định rất sảng
khoái.
Sở Dĩnh cảm thấy ánh mắt của Triệu Quân càng ngày càng có khuynh hướng
hạ lưu, không khỏi lui về sau một bước: "Triệu tiên sinh, anh xem chuyện này nên giải quyết như thế nào?" Truyện chỉ post duy nhất tại
*******************.
"Giải quyết như thế nào? Ha ha. . . . . ." Triệu Quân chợt cười hắc hắc: "Đơn giản a! Không bằng như vậy, Sở tiểu thư theo tôi ăn bữa cơm,
chuyện này coi như xong rồi, như thế nào?"
Sở Dĩnh lại không phải người ngu, dĩ nhiên hiểu bữa cơm này của Triệu
Quân khẳng định không đơn thuần, hơn nữa John cũng nhắc nhở cô, việc xấu trước kia của Triệu Quân này cũng không thiếu.
Sở Dĩnh khách khí cự tuyệt: "Xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn rồi."
Triệu Quân nói: "Vậy sáng mai, ngày kia, tôi không nóng vội, chỉ cần Sở
tiểu thư đồng ý với tôi là được." Nói xong, đi từng bước về phía trước,
tay đặt ở trên nắp động cơ xe của Sở Dĩnh chậc chậc hai tiếng: "Sở tiểu
thư xinh đẹp như vậy, xe có chút không xứng với em, ăn bữa cơm cùng tôi, tôi đưa cho em một chiếc xe mới làm lễ vật, Sở tiểu thư thích gì xe,
Maserati như thế nào?" Tay từ trên nắp động cơ chuyển xuống lôi kéo Sở
Dĩnh.
Sở Dĩnh không ngờ hắn dám động tay động chân trên đường cái, sắc mặt lạnh lẽo: "Triệu tiên sinh, xin hãy tôn trọng một chút ."
Triệu Quân vui vẻ: "Tôi rất tôn trọng em a, em cũng đừng ở nơi này giả
bộ với tôi, người nào không biết ngôi sao giới giải trí các người đều có giá, chẳng lẽ chỉ có em khác biệt, đừng nói em, giá lớn hơn nhiều so
với em đi, lão tử cũng chơi đùa rồi, tôi cũng không vòng vo với em, em
ra giá đi! Bao nhiêu tiền một lần, cái người này khuôn mặt nhỏ nhắn,
thật thật xinh đẹp. . . . . ." Nói xong tay lại vươn tới đây, Sở Dĩnh
thật không nghĩ tới người đàn ông này có thể hạ lưu tới loại trình độ
này.
Sở Dĩnh đột nhiên cảm thấy, thật ra thì Chu Tự Hàn không có vô sỉ chút
nào, so với Triệu Quân này, cũng có thể coi Chu Tự Hàn là người tốt,
người này trần trụi, chính là hạ lưu, Sở Dĩnh suy nghĩ nên né tránh
người này dây dưa thế nào đây. . . . .
Cái ý niệm này vừa mới hiện lên, đột nhiên thân thể rất mập của Triệu
Quân liền thẳng tắp xông về phía trước tới đây, Sở Dĩnh vội vàng tránh
sang bên cạnh, nghe thấy Triệu Quân kêu thảm một tiếng, lấy một tư thế
cực kỳ bất nhã giống như chó nằm ở trên lối đi bộ.
Sở Dĩnh che miệng, nhìn thấy Chu Tự Hàn như hung thần ác sát đuổi theo,
nhấc chân hướng về phía Triệu Quân đạp hung ác một hồi, Triệu Quân gào
thảm thiết, tiếng kêu quả thật giống như giết heo một dạng.
Vốn nơi này chính là trước cao ốc Tinh Huy, bởi vì ngôi sao ra vào
nhiều, phóng viên luôn luôn tụ tập cắm điểm chỗ này, động tĩnh bên này,
còn có thể không hấp dẫn người đến.
Chỉ chốc lát sau, ba tầng ngoài có không ít người vây quanh, trong đó
nhiều phóng viên cầm máy ảnh chụp hình lia lịa, chỉ là khi chạy tới
nhanh chóng bị bảo vệ của Tinh Huy ngăn ở bên ngoài, làm thành một vòng
vây, đem Sở Dĩnh, Triệu Quân và Chu Tự Hàn cùng hai chiếc xe vây vào
giữa, lại không có người dám đi lên kéo Chu Tự Hàn ra, liền cản trở
phóng viên bên ngoài và người đi đường vây xem náo nhiệt.
Sở Dĩnh trừng mắt nhìn thật nhanh, có chút ảo giác, tuần này Tự Hàn thật sự giống như xã hội đen, nhìn thấy thanh âm Triệu Quân này kêu gào càng ngày càng thảm thiết, Chu Tự Hàn lại giẫm đạp không ngừng, Sở Dĩnh thật sự sợ Chu Tự Hàn ra tay đem người ta đạp cho chết mất, mặc dù Triệu
Quân hạ lưu, có thể nói, chuyện này là toàn bộ trách nhiệm của cô.
Nghĩ đến chỗ này, Sở Dĩnh gấp rút chạy tới, lôi kéo Chu Tự Hàn, Chu Tự
Hàn cũng đạp không sai biệt lắm, bỏ qua cho Triệu Quân, xoay người đến
xem Sở Dĩnh có việc gì không.
Người phụ nữ này cũng không để cho anh bớt lo lắng một lát, nhìn thật
thông minh, khi gặp gỡ chuyện so với đồ ngốc cũng không khác biệt lắm,
Chu Tự Hàn vừa mới đặt điện thoại xuống liền suy nghĩ, hình như bảo bối
nhà anh có thói quen ngủ trưa, một lúc nữa ăn trưa xong, anh và bảo bối
ngủ trưa chung, nhân cơ hội này cũng có thể vớt một chút phúc lợi gì đó.
Càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ trong lòng càng muốn, nhìn nhiều lần một chút, trong lòng cùng mèo con lận đận một dạng, nhưng càng chờ càng không đến, bỗng nhiên trợ lí Từ từ bên ngoài vào nói: "Bảo vệ phía dưới gọi điện thoại đi lên, nói hình như là Sở tiểu thư gặp phải tai nạn ô
tô bên ngoài đường rồi. . . . . ." Chu Tự Hàn vừa nghe, đầu tiên là sợ
hết hồn, tiếp theo liền chạy xuống dưới, hình dáng bảo bối nhà anh yếu