
của cô và Chu Tự Hàn đều là cát chảy, làm sao có thể được nhà cửa
trên cát chảy, đây là đạo lý rõ rành rành, cũng vì vậy cô không có áp
lực chút nào.
Chu Tự Hàn nghe thanh âm không còn hơi sức của cô, không khỏi cười nhẹ
một tiếng: "Thế nào? Còn mệt mỏi hả, buổi tối hôm qua em không nhúc
nhích chút nào, liền nằm ở nơi đó chờ anh hầu hạ, vào lúc này vẫn còn
kêu mệt mỏi sao?"
Mặt Sở Dĩnh có chút hồng, trong miệng người đàn ông này sẽ có cái khác,
ba câu không thể rời bỏ chuyện kia, Sở Dĩnh tức giận: "Tôi mệt mỏi thì
không được à. . . . . ." "Được rồi mà!" Chu Tự Hàn vội vàng nói: "Thật
không có lương tâm, cho tới trưa cũng không thấy, em cũng không nhớ
người đàn ông của mình sao, buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi! Anh bảo trợ
lí Từ qua đón em tới đây, buổi chiều ở Tinh Huy cùng với anh thôi, dù
sao em cũng không có chuyện bận, buổi tối ông cụ nhà Kiến Quốc mừng thọ, bày mấy bàn ở Đỉnh Phúc Hiên, em đi theo anh một chuyến."
Sở Dĩnh không khỏi nhíu nhíu mày, biết mấy bối cảnh trong nhà anh em của Chu Tự Hàn cũng rất trâu bò, sau khi cha chết, cô có chút bài xích nơi
như vậy, cô mới vừa suy nghĩ tìm cớ gì từ chối, liền nghe Chu Tự Hàn
nói: “Bảo bối ngoan, phải đi một chút, lát nữa ra ngoài, bình thường
Kiến Quốc đối với em cũng không tệ, em không đi, về sau không biết cậu
ta lại càu nhàu bao nhiêu ngày đâu, đến lúc đó em đừng chê cậu ta
phiền."
Sở Dĩnh nghĩ cũng phải, Lâm Kiến Quốc đó đúng là rất càu nhàu, tiếp xúc
mấy lần, cảm thấy thật ra thì mấy người kia không tính là hư hỏng, chỉ
dựa vào bối cảnh trâu bò, không vì vậy mà làm bậy đã rất khó khăn rồi,
thấy cô thì mở miệng một tiếng chị dâu, gọi hết sức thân thiết, làm cho
hiện tại Sở Dĩnh cũng nghe quen, liền gật đầu một cái: "Vậy thì tốt, anh đừng bảo trợ lí Từ tới đón tôi, tôi tự gọi xe qua đó."
Chu Tự Hàn cười: "Gọi xe làm gì, không phải em có bằng lái sao, trong
gara có nhiều xe như vậy, em chọn lựa một chiếc rồi lái tới đi." Sở Dĩnh đặt điện thoại xuống, đi quay một vòng trong gara, có chiếc Audi coi
như tương đối khiêm tốn, những cái khác đều quá thu hút sự chú ý rồi, Sở Dĩnh đi lên thử một chút, coi như thấy thuận tay.
Lên tầng thay quần áo, liền lái xe đi ra ngoài, mặc dù tuổi Sở Dĩnh
không nhỏ, chung quy lại không có đụng đến xe, khu vực ngoại thành không tồi, vào nội thành, liền có chút không theo kịp hàng , trong lòng cũng
có chút chột dạ, càng chột dạ, càng không yên, nhìn thấy tòa nhà Tinh
Huy, rốt cuộc Sở Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, một cước đạp chân ga muốn xông
qua, không ngờ chiếc xe phía trước chợt thắng gấp, liền nghe đông một
tiếng, . . . . . . Đụng phải. Đừng nhìn bề ngoài Sở Dĩnh nhìn rất dọa người, có lúc đặc biệt kinh sợ,
đây là Lưu Giai cho Sở Dĩnh lời nhận xét chuẩn xác nhất, hơn nữa cô tự
biết thời điểm không để ý, vậy thì thật sự là một quả hồng mềm dễ khi
dễ, bóp như thế nào cũng được.
Sở Dĩnh biết mình tông vào đuôi xe, vừa xuống xe nhìn, chiếc xe trước
mặt kia cũng là xe đắt tiền, Aston Martin, càng lo lắng trong lòng, đang nghĩ nếu như mình chạy trốn, đem cục diện rối rắm này ném cho Chu Tự
Hàn dọn dẹp, có phải có chút không hiền hậu hay không, chỉ thấy một
người đàn ông xuống từ trong xe ngay trước mặt.
Vừa thấy mặt, Sở Dĩnh không khỏi ngẩn người, có chút quen mặt, hơn ba
mươi tuổi, mặt to thô thiển, đầu tóc cạo vô lại, càng lộ vẻ mặt béo phì
toàn là thịt, trong miệng hùng hùng hổ hổ không sạch sẽ: "!@#$%$@, người nào, mẹ nó, dám đụng xe của lão tử, chán sống. . . . . ." Thấy Sở Dĩnh, ngược lại ngừng miệng, một đôi mắt sắc quét tới quét lui ở trên người
của Sở Dĩnh: "Tôi nói ai đó, thì ra là Sở tiểu thư, tôi là Triệu Quân,
Sở tiểu thư không nhớ rõ, xem ra thật là quý nhân quên nhiều chuyện, lần trước tôi mời Sở tiểu thư ăn cơm, Sở tiểu thư cũng không nể mặt mũi của tôi."
Lúc này Sở Dĩnh mới nhớ tới Triệu Quân này, hình như là người rất có lai lịch, lần trước lúc chụp quảng cáo cho Âu Phỉ, hắn trực tiếp xông vào
hậu trường phòng chụp ảnh, mời cô ăn cơm, thời điểm bị cô cự tuyệt tại
chỗ, Triệu Quân này còn rất không có phong độ mắng đôi câu: "Trèo rất
cao, còn không phải là kỹ nữ sao, mở rộng chân ra để cho người ta cắm
vào, ngày nào đó để cho người ta chơi đùa tả tơi, trở lại cầu xin tôi
chơi cũng không chơi. . . . . ."
Nói chuyện tương đối hạ lưu, sau đó John lại nói với cô, Triệu Quân này
là người nổi danh thối rữa, dựa vào bối cảnh của cha hắn quen làm xằng
làm bậy, lấy một phòng công ty, đặc biệt cua ngôi sao nữ trong giới, thủ đoạn hạ lưu gì cũng đều làm ra, là một kẻ khốn kiếp không có phẩm chất
chân chính, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi thích nhất mang thù, để cho về sau
Sở Dĩnh cẩn thận với hắn một chút .
Thế nào hôm nay lại oan gia ngõ hẹp đụng phải xe của hắn, Sở Dĩnh không
khỏi nhíu nhíu mày, suy nghĩ chuyện này có thể giải quyết nhanh lên một
chút như thế nào, chỉ chỉ xe của hắn nói: "Vô cùng xin lỗi, đụng vào xe
của anh, anh nói bồi thường thế nào, tôi sẽ phối hợp."
Triệu Quân quan sát cô từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng dừng ở trên mặt của cô, rất khó nhìn th