
ão đại và chị dâu
ân ái, chúng ta coi như xem phim, tốt vô cùng, thuận tiện học tập một
chút, tránh khỏi về sau gặp gỡ người chị dâu đại mỹ nữ như vậy, không
biết xuống tay từ đâu."
Kiến Quốc bĩu môi châm chọc: "Nhanh đi đi! Chiêu này của lão đại tôi
không phải học, cậu xem nhìn mặt mũi này toàn ý cười rồi, trên cằm cũng
vui vẻ thế này, vừa nhìn chị dâu thì cong lên, lão đại, đừng quá kịch
liệt, về sau lại hy sinh ở đầu giường, đặt gần lò sưởi có thể có tổn hại hình tượng anh hung của anh."
Sở Dĩnh không chịu được mấy người bọn họ nhạo báng, mặt đỏ hồng, Chu Tự
Hàn nhấc chân đá một cước: "Chỉ có cậu nói nhiều, người phụ nữ bên cạnh
ông cụ nhà cậu giải quyết sao rồi?" Truyện chỉ post ở
*******************.
Kiến Quốc phi một tiếng: "Giải quyết cái rắm, hai ngày nay chỉ theo ông
cụ nhà chúng tôi, không biết lão già này ăn ong mật cứt gì, lại coi
trọng một người bị người khác chơi nát như kỹ nữ vậy, thật sự rất ấm ức
cho mẹ mình.”
Bên kia Triệu Nham nói: "Kiến Quốc, cậu vẫn không xem thường Trần Tư Yến đó, nhưng mình nghe nói, khi bà ta làm phóng viên ở tỉnh G, đem một phó chủ tịch tỉnh lúc ấy làm cho ngã ngựa, có thể thấy được thủ đoạn của
người phụ nữ này, một cái. . . . . ." Tiện tay ném ra lá bài .
Chu Tự Hàn thấy Sở Dĩnh để tay ở trên bài không có phản ứng, đưa tay
tới thay cô đánh một cái, cúi đầu nhìn cô, không khỏi nhíu nhíu mày, sờ
sờ mặt của cô: " Bảo bối sao vậy, không thoải mái sao? Sao sắc mặt lại
khó nhìn như vậy?"
Đã nhiều năm rồi, năm đó chuyện của cha cô xảy ra rất bất ngờ, một ít
dấu hiệu trước đó cũng không có, gần như chỉ là trong một đêm, liền bị
cài nút cái mũ tham quan, sau đó những chứng cớ kia điều chỉ về hướng
cha cô, lần cuối cùng Sở Dĩnh đi thăm trước khi cha cô tự sát, nhớ lại
rõ ràng bộ dạng lúc đó của ông, rất bình thản, rất nho nhã, thậm chí
quần áo trên người ông còn chỉnh tề như vậy, ngồi ở chỗ đó, giống như
ngồi trên ghế sa lon ở nhà, ông nói: "Tiểu Dĩnh, chăm sóc mẹ cho tốt,
cùng Lăng Chu hòa thuận sống qua ngày." Ngày thứ hai ông liền tự sát.
Chu Tự Hàn thấy cô một chút phản ứng cũng không có, vỗ mặt cô hai cái:
“Bảo bối, anh hỏi em đấy?" Thật lâu sau Sở Dĩnh mới định thần lại, cọ
một cái đứng lên nói: "Tôi có chút nhức đầu, đi dạo bên ngoài một vòng." Quẳng xuống lời nói liền đẩy cửa đi ra ngoài. tudnhhuong@ddlqd
Chu Tự Hàn không khỏi như có điều suy nghĩ, Kiến Quốc bỗng nhiên nói:
"Triệu Nham nói vậy, tôi cũng mới nghĩ tới, đúng là có sự việc này, đúng rồi, phó chủ tịch tỉnh đó hình như họ Sở. . . . . ." Nói xong, tự mình há miệng, cẩn thận nói: "Lão đại, tôi nhớ được chị dâu là người tỉnh G
đi! Có thể có quan hệ gì với phó chủ tịch Sở đó hay không? Năm đó chuyện này ồn ào rất lớn, cũng kinh động đến chính phủ rồi, đặc biệt đưa xuống một công văn nói cần nghiêm túc điều tra để nghiêm trị, hình như phó
chủ tỉnh tịch đó có một cô con gái kia mà, còn dính dáng tới nhà họ
Lăng, nhà họ Lăng, Lăng Chu. . . . . ." Kiến Quốc chợt phát hiện, giống
như phá được mật mã, bí mật bị chôn vùi liên tiếp, trong nháy mắt chui
lên từ dưới đất. Truyện chỉ post ở *******************.
Sắc mặt Chu Tự Hàn không khỏi âm trầm xuống, cầm điện thoại đi ra ngoài
gọi : "Chu Tự Hoành, giúp em tra tư liệu của một người, Sở Dĩnh, giấy
căn cước số XXX. . . . . ." Chu Tự Hoành bất ngờ bị Chu Tự Hàn đưa ra
yêu cầu vô lí này, không khỏi sửng sốt: "Chu Tự Hàn, chớ hồ đồ! Bây giờ
là xã hội pháp chế, cậu muốn nghĩ tra người nào thì tra của người đó
sao, cậu xem anh là ai hả?" Truyện chỉ post ở *******************.
"Anh, xem như em cầu xin anh đi." Từ khi lớn lên tên tiểu tử này sẽ
không kêu lên anh, mỗi lần đều gọi thẳng tên huý, vừa gọi anh, Chu Tự
Hoành thật sự không có cách nào: "Được rồi, được rồi, anh sẽ nghĩ biện
pháp giúp cậu tra, chỉ một lần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!" tudnhhuong@ddlqd
Kiến Quốc thấy anh đặt điện thoại xuống, cẩn thận nói: "Lão đại, đây là
anh. . . . . ." Chu Tự Hàn âm trầm cười: "Không có gì? Tôi chính là muốn hiểu quá khứ của bảo bối nhà tôi một chút, đỡ phải để tâm lo lắng suốt
ngày."
Trực giác của Chu Tự Hàn thấy chỗ này có điều kỳ quặc, nói không chừng
là có thể mượn cơ hội này thu thập tên tiểu tử họ Lăng kia, từ đó cắt
đứt hậu hoạ về sau . Nghĩ đến chuyện như vậy, Chu Tự Hàn đâu còn có tâm tư chơi bài, đứng lên nói vài tiếng với mấy người anh em, đẩy ván bài mà đi. Chu Tự Hàn vừa
đi ra ngoài, Trần Bân đã nói: "Kiến Quốc, cậu thật sự cảm thấy Lăng Chu
đó là con cháu nhà họ Lăng à?" Kiến Quốc gật đầu một cái: "Đoán tám chín phần mười, lão nhị nhà họ Lăng đó, không phải là đề cử lên từ tỉnh G
sáu năm trước sau, lúc ấy ông cụ nhà mình còn thì thầm mấy câu hậu sinh
khả úy, mình nhớ được rất rõ ràng, hình như nghe nói có một đứa con trai độc nhất, sau khi ra nước ngoài học trở về cũng đi theo chính trị,
tương đối ít nổi danh, cho nên người biết cũng không nhiều lắm, cậu nghĩ Lăng Chu đó bao nhiêu tuổi, lông trên mông đít còn chưa mọc đủ đâu rồi, liền trở thành cục trưởng, không có cha anh ta dùng sức ở