
cũng ở đây?"
Hiển nhiên cha của Kiến Quốc có chút xấu hổ, tằng hắng một cái nói:
"Kiến Quốc, là cha mời tiểu Trần tới, một năm cha ngươi chỉ có một lần
mừng thọ như vậy, thì ngươi không thể để cho ta vui mừng một chút hả?"
tudnhhuong@ddlqd
Kiến Quốc hừ một tiếng nói: "Tôi để cho ngài vui mừng, ngài cũng đến
nhường tôi sảng khoái a! Chớ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo cùng tôi đây,
Tiểu Trần, Tiểu Lý cái gì, nếu ngài còn có tinh lực vọc gái, chỉ cần
chơi đùa vui vẻ thôi, nhưng có một chuyện, đừng nghĩ tìm mẹ ghẻ cho tôi, con mẹ nó đời này tôi chỉ có một người mẹ."
"Pằng!" Ông cụ Kiến Quốc đập bàn một cái, chỉ vào Kiến Quốc rống to: "Mẹ ngươi cũng chết hết hơn hai mươi năm rồi, ta cưới người nào ngươi quản
được sao, ta liền cưới, sáng mai ta liền cưới tiểu Trần vào cửa nhà họ
Lâm, ngược lại ta muốn nhìn, ai là chủ của nhà họ Lâm. . . . . ." Truyện chỉ post ở *******************.
Nhìn thấy hai cha con càng tranh cãi càng náo nhiệt, làm cho Chu Tự Hàn
và Sở Dĩnh lúng túng vô cùng, ở một bên khuyên cũng không phải, không
khuyên giải cũng không phải là, đi còn không được, ở lại chỗ này lại
càng không như lời nói.
Chu Tự Hàn ra hiệu cho Sở Dĩnh, Sở Dĩnh hiểu ý, tiến lên kéo người phụ
nữ đó gọi tiểu Trần một cái, hai người đi ra ngoài, nhân viên phục vụ
dẫn bọn họ đi vào phòng bên cạnh.
Chờ nhân viên phục vụ đi ra ngoài, tiểu Trần đó bỗng nhiên nói: "Con mắt của cô giống với cha cô như đúc." Sở Dĩnh sửng sốt: "Bà biết cha tôi
sao?"
Tiểu Trần cười: "Tôi là người tỉnh G, có mấy người tỉnh G không biết cha cô chứ?" Giọng nói có vài phần hoài niệm khác thường. Lúc này Sở Dĩnh
mới quan sát kỹ càng bà ấy, chợt cô nhớ tới dường như chính là phóng
viên nổi danh mỹ nữ của tỉnh báo năm đó, chuyên đề theo dõi đưa tin
thành tích của cha cô, hình như gọi là Trần Tư Yến.
Trần Tư Yến có chút phức tạp nhìn Sở Dĩnh, nhỏ giọng hỏi một câu: "Mẹ cô có khỏe không?" Sở Dĩnh không muốn nhớ lại chuyện đã qua, càng không
muốn mang đến phiền toái không cần thiết cho mẹ mình, có chút cảnh giác
hỏi: "Bà cũng biết mẹ tôi sao?" tudnhhuong@ddlqd
Trần Tư yến cười hai tiếng"Tôi với cha mẹ cô đã từng đi học cùng trường
đại học, chỉ là nhỏ hơn vài khóa so với họ mà thôi." Sở Dĩnh chợt nhạy
cảm ý thức được, câu nói của Trần Tư Yến này giống như có hàm ý khác,
đang muốn hỏi bà cái gì, Chu Tự Hàn đẩy cửa đi vào, cau mày quét Trần Tư Yến một cái, lôi kéo Sở Dĩnh đi ra ngoài, ngay cả chào hỏi cũng không
cần. Truyện chỉ post ở *******************.
Ra ngoài còn dùng giọng điệu dạy dỗ nói: " Có lời gì nói với loại phụ nữ kia vậy, em vẫn còn tinh thần nói chuyện như thế, sao không có nói
chuyện với anh này?"
Sở Dĩnh không khỏi liếc anh một cái: "Không phải anh bảo tôi dẫn bà ấy
ra ngoài sao?" "Anh bảo em mang bà ấy đi ra ngoài, không cho em tán gẫu
với bà ấy, tóm lại, về sau ít quan tâm tới loại người kia đi, đi thôi."
Thật sự dắt Sở Dĩnh đi ra ngoài.
Ra cửa, Sở Dĩnh chỉ chỉ phía sau không nhịn được nói: "Cái này xong
chuyện?" Chu Tự Hàn thấy cô như thế không khỏi cười: "Không thèm nghe em nói nữa, đi lướt qua một chút, nhiều người như vậy, không ăn không uống được, chúng ta về nhà thôi."
Lên xe, Chu Tự Hàn cúi người cho Sở Dĩnh nịt dây nịt an toàn công phu , chợt nhớ tới cái gì, đang cầm mặt của cô nói: "Mới vừa rồi có phải là
bà cô đó biết em hay không, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn này của em rất
giống vỏ trai, không giống thích tán gẫu với người khác."
tudnhhuong@ddlqd
Ánh mắt Sở Dĩnh lóe lóe rồi rũ mắt xuống: "Không biết." Chu Tự Hàn buông cô ra: " Tốt nhất là không biết, em đừng nhìn người phụ nữ kia rất đứng đắn, còn không bằng kỹ nữ, chuyên kiếm ăn ở trên người lãnh đạo chính
trị, cũng đừng trách Kiến Quốc nổi nóng với ông cụ nhà cậu ta, chú Lâm
này già đến hồ đồ, hồi đầu lại chơi một cái đến cuối cùng khó giữ được,
không nói không nếm thử được, cũng thật xin lỗi người mẹ đã chết của
Kiến Quốc, thôi quên đi, lòng người nhà bọn họ loạn như vậy, dù sao đóng cửa lại sống qua ngày, không đến lượt chúng ta quản chuyện." Truyện chỉ post ở *******************.
Qua hai ngày, Kiến Quốc mời khách, ăn cơm, một đám người liền nổi hứng
lên bàn mạt chược chơi bài, thật ra thì Sở Dĩnh thật sự không hiểu đám
người này, cũng không phải là vì đánh bạc, cũng đều không thiếu tiền,
nhưng từng người một đánh bài rất hăng, đến cùng một chỗ sẽ không chuyện khác.
Chu Tự Hàn nói với cô: "Đây chính là tiêu khiển, không vì thắng thua,
mấy người bọn anh còn để ý chút tiền này sao, chính là một cách duy trì
tình cảm." Sở Dĩnh lại rất phiền khi bọn họ chơi bài , bởi vì mỗi lần
Chu Tự Hàn đều tóm cô ngồi vào trên bàn bài, anh đứng phía sau cô, hai
cánh tay từ sau đầu vòng qua chỉ huy cô chơi.
Kiến Quốc gom vài quân bài tốt, hài hước quét mắt nhìn hai người nói:
"Tôi nói lão đại này, anh và chị dâu có thể quan tâm tới tâm tình của
mấy người độc thân chúng tôi một chút hay không, ở cùng một chỗ liền ân
ái, bây giờ chúng tôi nên tự đau xót cho chúng tôi đây?"
tudnhhuong@ddlqd
Trần Bân chau chau mày: "Chính là cậu không có mắt, l