
phi đã chú ý tới, chỉ không ngờ nàng đã cảnh cáo người
kia mà người đó không thu lại nửa phần, lại càng chạy càng gần tới bệ
hạ.
Hoa phi là một nữ nhân khá có tâm kế, nét mặt vẫn duy trì bình tĩnh,
“Ninh phi, nàng ta chỉ là một đứa bé, chúng ta há có thể so bì với một
đứa bé? Không sợ mất thân phận à?”
Dù muốn chỉnh đối phương, các nàng cũng không thể thể hiện rõ ràng như thế.
Chỗ ngồi các công chúa cách các phi tần không xa. Kể từ khi An Nhược Yên chết đi, Thập Tứ công chúa vốn không ai biết tới được bệ hạ cưng chiều. Chẳng những thường được bệ hạ ban thưởng mà còn trở thành công chúa
đứng đầu. Công chúa đối nghịch với nàng khắp nơi trước kia đều cậy quyền cậy thế mà leo lên đầu nàng.
Vừa hay An Vân Y nghe được hết lời Hoa phi và Ninh phi, cũng nhìn theo
ánh mắt của các nàng, nhìn về phía đài cao cấp chính. Lần đầu tiên nàng
gặp nữ hài tử kia chính là ở viện Thái phó. Nhưng không hiều tại sao nữ
hài kia tới một lần lại không tới nữa.
Gần đây lời đồn về Tịch Tích Chi rất nhiều nhưng không ai đoán ra thật giả trong đó.
Nhìn nữ hài không có chút liên quan nào tới hoàng thất dựa vào lòng
hoàng huynh, trong lòng An Vân Y từ từ sinh ra chút ghen tỵ. Nàng làm
nhiều như vậy toàn là vì lấy được sự chú ý của hoàng huynh, rõ ràng đã
nắm được tất cả trong tay, không ngờ lại nhảy ra một chướng ngại vật vào thời khắc mấu chốt. Đôi mắt Tịch Tích Chi trong veo không nhiễm bụi trần, một lát nhìn An Hoằng Hàn, lát nữa lại nhìn các đại thần ngồi bên dưới.
Tuy nói là sinh nhật An Hoằng Hàn nhưng không có mấy ai dám cất tiếng
cười to, hoặc là nói, dù bọn họ cười cũng là ngoài cười trong không
cười, vẻ mặt thuần túy là giả vờ.
"Những lần sinh nhật trước của huynh đều làm thế này à?" Nàng cảm thấy
dạ yến như vậy chẳng khác gì lúc trước. Chẳng lẽ An Hoằng Hàn không thấy buồn chán à?
"Dạ yến lần nay xem như tốt hơn." Thử nhớ lại sinh nhật trước kia, An
Hoằng Hàn nắm tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi chơi đùa, "Trước khi chưa
đăng cơ, sinh nhật của trẫm toàn là ngầm đọ sức giữa các hoàng tử. Kể từ khi lên ngôi mới miễn cưỡng có được sự rảnh rỗi. Nhưng vẫn sẽ có vài
thích khách xông tới, giúp vui cho dạ yến."
Trái tim nhỏ bé của Tịch Tích Chi đập thình thịch. Vì sao chuyện nguy
hiểm như vậy mà An Hoằng Hàn lại dùng giọng điệu vân đạm phong khinh như thế để nói ra?
Trong lòng nàng hơi thông cảm với hắn. Tuy địa vị của hắn rất cao nhưng
ngày nào cũng phải đề phòng những người khác. Ngay cả loại chuyện vốn
nên vui vẻ này cũng phải chú ý khắp nơi xem có người hại hắn hay không.
"Thu ánh mắt thông cảm của nàng lại đi." An Hoằng Hàn vươn tay che mắt
Tịch Tích Chi, "Trẫm không cần bất cứ kẻ nào thông cảm. Gió mưa nhiều
như vậy, trẫm đều cố gắng vượt qua. Chẳng lẽ còn sợ vài tên thích
khách?"
"Không phải là thông cảm." ...Là đau lòng.
Tịch Tích Chi vươn bàn tay nhỏ bé, thở dài, vỗ vỗ lên vai hắn, "Sau này ta sẽ qua sinh nhật với huynh."
Dường như là hứa hẹn, nàng từ từ nói ra những lời này. Mà giờ khắc này, nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nói thế.
"Lời này là nàng nói đó. Nếu có nuốt lời, trẫm quyết không khoan dung."
Khóe môi An Hoằng Hàn nhếch lên thành nụ cười nghiền ngẫm, dường như
trong lòng đã nghĩ ra đối sách gì đó.
Có loại cảm giác bị cọp dùng móng vuốt đè lại, tùy ý mà đùa giỡn. Tịch
Tích Chi bị dọa sợ tới mức rụt đầu, thầm nói, bình thường An Hoằng Hàn
đều không cười, bây giờ cười một tiếng nhất định là có gian kế!
"Trẫm đáng sợ như vậy à?" Nhìn thấy tiểu hài tử cách một lúc lại rụt đầu, hắn trầm giọng hỏi.
Tịch Tích Chi nhanh chóng lắc đầu. Cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi. Dĩ
nhiên đây là hành động trái lương tâm. Chẳng phải lão nhân gia đáng sợ
mà là vô cùng đáng sợ! Đầu trâu mặt ngựa thấy huynh cũng phải đi đường
vòng, huống hồ chỉ là một con chồn nhỏ như nàng.
An Hoằng hàn không tính toàn nhiều như vậy. Dù sao để tiểu hài tử sợ hắn cũng không có hại mà còn có lợi.
Tiếng đàn sáo uyển chuyển nghe rất bùi tai, tất cả mọi người nâng chén uống rượu.
Thỉnh thoảng có mấy người chạy về phía An Hoằng Hàn mời rượu. Hắn nhận
một chén lại một chén, tựa như thứ hắn uống không phải là rượu mà là
nước.
Tịch Tích Chi nhìn khuôn mặt không hề gợn sóng của hắn, thầm nghĩ, tửu
lượng của hắn thật tốt quá. Rất nhiều ly rượu xuống bụng mà không hề
say.
An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi trong lòng rước lấy rất nhiều sự chú ý.
Rất nhiều người khe khẽ bàn về chuyện của nàng. Trước kia ai có thể thân thiết như vậy với An Hoằng Hàn? Dù là phi tử được sủng ái nhất cũng
không thấy có thể ngồi trong lòng hắn.
"Bệ hạ, vi thần có một món quà muốn tặng cho người ngay trước mặt mọi
người, mời bệ hạ xem một chút." Một nam tử trung niên đi ra khỏi đám
người. Ông ta mặc triều phục màu xanh thẫm, vừa nhìn bề ngoài là biết là văn thần.
Tịch Tích Chi cố gắng nhìn mấy lần. Dám tặng quà trước mặt mọi người,
vậy khẳng định là bảo bối nhất đẳng. Nàng ngồi ngay ngắn, nhìn phía dưới chằm chằm, chờ người kia nói.
An Hoằng Hàn không có nửa phần hứng thú. Bởi vì quà của rất nhiều người dâng trước có thể thấy rất