Disneyland 1972 Love the old s
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328442

Bình chọn: 9.5.00/10/844 lượt.

thẳng, không phải lâm triều, chính là Ngự Thư Phòng, hoặc chính là Bàn Long điện. Trải qua cuộc sống mỗi ngày đều nhìn An Hoằng Hàn, hắn

không buồn bực, Tịch Tích Chi cũng buồn bực.

Ở trên giường nệm lăn hai vòng, Tịch Tích Chi điềm đạm đáng yêu nhìn An

Hoằng Hàn, ánh mắt kia như muốn nói..........Ta muốn ra ngoài.

Lâm Ân ở một bên nhìn, trực tiếp thán phục bộ dáng nũng nịu này của Tịch cô nương, có thể trực tiếp giết người trong nháy mắt. Nhìn đám cung nữ

xung quanh đi, mỗi một người đều nhìn chằm chằm Tịch cô nương không tha. Nếu không phải thân phận địa vị đặt ngay trước mắt, nói không chừng hai cung nữ này đã sớm nhào tới, ra sức nhéo gương mặt của Tịch cô nương.

Hình như phát hiện cái gì, ánh mắt của An Hoằng Hàn quét mọt vòng trong

Ngự thư phòng. Ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp làm cho người ta lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Toàn bộ mọi người rùng mình một cái, bị dọa đến lập tức thu hồi ánh mắt của mình, lại không dám nhìn sang Tịch cô nương bên kia.

“Trẫm xử ký chính vụ sắp xong rồi, như vậy liền đi Ngự Hoa Viên dạo một

chút.” Khép lại tấu chương trong tay, An Hoằng Hàn đi ra từ sau thư án. Lỗ tai Tịch Tích Chi run lên, có chút không xác định nhìn một chồng lớn

tấu chương trên thư án, thật xử lý xong sao? Nàng nhớ rõ ràng An Hoằng

Hàn có một thói quen, thích đặt hết tấu chương cần xử lý ở phía bên

phải, sau đó xử lý một lần, như vậy sẽ không lộn xộn. .

Tịch Tích Chi nhìn tấu chương thật cao ở bên trái, cảm thấy hoài nghi.

"Ngươi thật xử lý xong?" Ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm chồng tấu chương, rất là nghi ngờ.

An Hoằng Hàn cảm thán trong lòng, bình thường ngốc nghếch hồ đồ, sao đến lúc này, đầu nhỏ của Tịch Tích Chi lại đột nhiên thông suốt? Chỉ là có

thể lưu ý thói quen nhỏ này của hắn, cũng nói lên con chồn nào đó cũng

không phải không có tim không có phổi, vẫn biết quan tâm hắn.

Tâm tình An Hoằng Hàn nhất thời khá một chút, cũng không để ý tấu chương trên thư án, bàn tay khoác lên trên đầu vai Tịch Tích Chi, "Trẫm nói. . . . . . đã xử lý xong, bên kia là xử lý xong rồi, ngươi dám có dị nghị

gì ư?"

Khí thế cả người An Hoằng Hàn vốn đã cực kỳ dọa người, lúc này nghiêm

mặt lên, mỗ hài tử không có can đảm lập tức biến sắc, lắc đầu với hắn,

không biết xấu hổ nói: "Xử lý xong."

Chỉ là nhìn một chồng tấu chương, trong lòng Tịch Tích Chi lại có tính toán, An Hoằng Hàn là muốn đi chơi với nàng.

Hai người cùng đi con đường nhỏ trong hoàng cung, con đường phủ kích đá

ấm, lúc đạp lên sẽ có tiếng vang. Nhưng khi ngươi đi đã lâu, sẽ cảm thấy một tiếng rồi một tiếng, rất thú vị.

Từ trước đến giờ, Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đi theo hai bên trái phải của An Hoằng Hàn, như hình với bóng. Hai người đi ở phía sau, một đường đi

theo bước chân của An Hoằng Hàn, vẫn duy trì một khoảng cách, không dám

đến gần quá mức, cũng không dám rời đi quá xa. Cách quá gần, sợ nghe

được cuộc nói chuyện giữa bệ hạ và Tịch cô nương; cách quá xa, lại lo

lắng chẳng may bệ hạ gọi bọn họ, bọn họ sẽ không nghe được.

Cho nên nói, vô luận thân phận gì, nghề nghiệp gì cũng tràn đầy bất đắc dĩ.

Ánh mắt Ngô Kiến Phong nhìn Tịch Tích Chi luôn mang theo một chút địch ý.

Tịch Tích Chi vừa quay đầu, không cẩn thận nhìn thấy ánh mắt của hắn, bị dọa đến trong lòng hồi hộp. Nàng chọc tới hắn khi nào? Tại sao hắn nhìn mình cằm chằm như vậy.

Ngô Kiến Phong cũng phát hiện ánh mắt của mình quá tiết lộ tâm tư, lập

tức quay đầu đi, thu lại tâm tình của mình. Hắn luôn không ưa mái tóc

màu trắng bạc kia của Tịch cô nương, cặp mắt màu xanh cũng sẽ làm hắn

liên tưởng tới con Vân Chồn nào đó chỉ biết hại người.

"Bệ hạ, đi dạo lâu như vậy, phía trước có một lương đình, không bằng đi

vào nghỉ ngơi một chút?" Lâm Ân nhìn thấy Tịch Tích Chi không ngừng nâng tay áo bào lên lau mồ hôi, phỏng đoán Tịch cô nương nhất định là mệt

mỏi, cho nên nói lên đề nghị này.

An Hoằng Hàn cũng đã sớm chú ý tới cử động của Tịch Tích Chi, xem ra cả

ngày trừ ăn ra chính là ngủ, cũng không phải là một biện pháp. Nhìn thể

lực của nàng đi, lúc này mới đi bao lâu đâu, liền không ngừng thở hổn

hển.

"Bắt đầu từ ngày mai, giờ mẹo rời giường, cùng trẫm chạy một vòng quanh

Bàn Long điện." Đi vào lương đình, An Hoằng Hàn mới vừa ngồi xuống không lâu, liền mở miệng nói.

Sau khi Tịch Tích Chi nghe, giật mình nhảy dựng lên từ ghế đá. Chạy bộ?

Hơn nữa còn là chạy quanh Bàn Long điện? Bàn Long điện chính là cung

điện lâm triều ở bên ngoài, là một cung điện lớn nhất. Chạy một vòng

quanh Bàn Long điện, ít hơn nửa canh giờ là không thể nào chạy xong.

Nhất thời, Tịch Tích Chi lo lắng cho đôi chân đáng thương của mình.

Trước kia lúc còn là con chồn nhỏ, luôn bị An Hoằng Hàn ôm vào trong

ngực, hoàn toàn không cần xuống đất đi bộ, đã sớm dưỡng thành thói xấu

lười biếng của nàng. Nàng thích ngủ nướng, hôm nay lại muốn sáng sớm bị

kéo ra ngoài chạy bộ, đây là cực kỳ bi thống?

"Có thể không đi không?" Tịch Tích Chi nhỏ giọng hỏi, đại khái cũng biết lời An Hoằng Hàn nói ra, lúc thu về là cực ít, cho nên lúc hỏi câu này

là tràn đầy lo lắng.

"Ngươi cho là t