
làm cho mọi người cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không có bất kỳ
người nào dám nói thêm cái gì.
Bỏi vì giá phải trả Tề Uy quốc tiến dâng mấy rương bảo vật, đợi lát nữa
để Lâm Ân mang các ngươi đi qua nhìn một chút.” Bóc một quả nho cuối
cùng, An Hoằng Hàn nhận lấy khăn tay Lâm Ân đưa tới lau tay.
Ánh mắt của hắn không nhìn thẳng đám công chúa kia, mặc dù miệng nói ban thưởng, lại không nhìn thấy mấy phần thật lòng.
Càng là vẻ mặt không quan tâm, càng khiến lòng An Vân Y mang tức giận.
Mới vừa rồi, hoàng huynh không đối xử với Tịch cô nương như vậy! Mặc dù
khi đó hoàng huynh cũng không cười, nhưng vẻ mặt lại mang một chút thỏa
mãn, giống như đối phương thoải mái, tâm tình của hắn cũng sẽ thoải mái. Mà khi hoàng huynh đối mặt với các nàng, gương mặt đó chỉ có lưu lại
băng hàn thấu xương, không có một chút nét mặt nào đáng nói.
Tại sao chênh lện lớn như thế?
Nàng đã đánh bại An Nhược Yên, thành công khiến tất cả công chua xoay
chung quanh nàng. Đáng lẽ sủng ái của hoàng huynh cũng nên thuộc về
nàng, mà Tịch Tích Chi đột nhiên xuất hiện, khiến giấc mộng đẹp của nàng hoàn toàn bị phá hủy. Tất cả mắc xích đều không phạm sai lầm, sai chính là Tịch Tích Chi xuất hiện.
An Vân y càng nghĩ càng tức giận, chỉ là nàng cũng là một người cực kỳ
nhẫn nại. Thật vất vả mới đạt được, nàng không thua nổi. Nếu không phải
bởi vì người nọ trợ giúp mình, nàng cũng không có biện pháp đi tới bước
hôm nay. Nàng không có đường lui........cũng không thể cô phụ kỳ vọng
của hắn.
“Cảm ơn hoàng huynh ban thưởng.” An Vân y dẫn các vị công chua hành lễ tạ ơn.
Không nhìn đối phương một lần, An Hoằng Hàn chì tùy ý gật đầu một cái.
“Ăn đủ chưa?” Ngược lại nhìn về phía Tịch Tích Chi ngồi bên cạnh, An
Hoằng Hàn giơ tay lên hất rơi bột bánh ngọt trên khóe miệng nàng.
Tịch Tích chi vỗ vỗ bụng nhỏ phình ra của mình, gật đầu nói: “Rất no rồi.”
Vẫn là Bàn đầu bếp kiểu khẩu vị của nàng, mỗi một bánh ngọ đều rất hợp ý nàng.
Chú thích
(1) Nhất thiên chi kế tại vụ thần: Ngày tiếp theo là ở chỗ sáng sớm. An Hoằng Hàn nhận lấy khăn tay cung nữ đưa tới, giơ tay lên lau khóe miệng cho Tịch Tích Chi. Động tác thân mật khắng khít này chọc cho không ít
người vừa ghen tỵ vừa hận. An Vân Y cắn cánh môi thật chặt, nhìn ngón
tay thon dài của hoàng huynh xẹt qua khóe môi cô gái kia.
Rõ ràng tất cả nên thuộc về nàng, lại bị người khác không tốn chút sức nào cướp đi, sao có thể khiến nàng cam tâm?
"Tình cảm của hoàng huynh và Tịch cô nương thật tốt." Hình như trong tán dương còn có chứa những hàm nghĩa khác.
Ánh mắt An Hoằng Hàn nhanh chóng lạnh lẽo, ngay cả Lâm Ân đứng ở bên cạnh cũng rùng mình một cái.
Hắn thừa nhận Thập Tứ công chúa quả thật rất thông minh, ít nhất không
ai có thể ngáng chân được Lục Công Chúa, mà nàng ta lại làm được. Nhưng
trong hoàng cung, đặc biệt là ở trước mặt An Hoằng Hàn, lại không có chỗ cho phép nàng ta giương oai. Lâm Ân thầm nghĩ trong lòng, chỉ cầu Thập
Tứ công chúa tự mình hiểu lấy, nếu không phí hết tâm tư có được tất cả,
sớm muộn cũng sẽ bị cuốn trôi như dòng nước.
Ánh mắt An Hoằng Hàn âm trầm chỉ trong nháy mắt, nhưng nhanh chóng khôi
phục lại vẻ mặt ban đầu, "Các ngươi chỉ cần làm xong bổn phận một công
chúa, những chuyện khác. . . . . . đừng động tới, các ngươi tiếp tục ở
chỗ này ngắm hoa đi."
Một câu cuối cùng hiển nhiên là không muốn tiếp tục dây dưa với các
nàng, đám công chúa đều nghe ra ý tứ trong lời nói, chỉ có thể cực kỳ
đáng tiếc nhìn An Hoằng Hàn đứng dậy đi xa.
An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi chân trước mới vừa đi, sắc mặt của An Vân Y liền biến đổi lớn, vươn tay liền đập bể toàn bộ dĩa trên bàn đá.
Công chúa khác kìm nén đến không dám thở mạnh, hôm nay An Vân Y đã sớm
là công chúa được sủng ái nhất, dẫn đầu tất cả mọi người nhìn lên. Đắc
tội nàng, không khác gì với việc đắc tội An Nhược Yên năm đó.
Vốn Ngô Kiến Phong đi theo An Hoằng Hàn rời đi, lúc này quay đầu lại
nhìn lương đình một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Thập Tứ công
chúa. Trong đôi mắt lóe ra một tia tinh quang làm người ta nhìn không
thấu, giống như nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì đó.
Đúng lúc Lâm Ân cách hắn không xa, vừa vặn nhìn thấy trong mắt Ngô Kiến Phong chợt lóe lên ánh mắt ác độc.
Trong lòng suy đoán rất nhiều khả năng, Lâm Ân không khỏi quay đầu lại
nhìn Thập Tứ công chúa một cái. Rất dễ nhận thấy, mới vừa rồi Ngô Kiến
Phong là đánh chủ ý lên Thập Tứ công chúa. Suy nghĩ một chút thì vô cùng có khả năng, trong hoàng cung Ngô Kiến Phong sớm đã không còn chỗ dựa,
nếu không tìm nhân vật lợi hại bảo bọc, hắn sớm muộn gì cũng đừng nghĩ
có thể lăn lộn, đoán chừng Thập Tứ công chúa đã trở thành ứng cử viên
trong lòng hắn. Chỉ là. . . . . . Ngô Kiến Phong ơi Ngô Kiến Phong,
chẳng lẽ ngươi không thể dùng đại não suy nghĩ một chút sao, đi theo một công chúa chỉ muốn tranh thủ tình cảm thì có thể có tiền đồ gì.
Còn không đến mức xen vào việc của người khác, Lâm Ân thở dài hai tiếng, bước nhanh đuổi theo bước chân của An Hoằng Hàn.
Một bàn tay của Tịch Tích Chi bị An Hoằng Hàn dắt, một tay kh