The Soda Pop
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328482

Bình chọn: 9.00/10/848 lượt.

ong vẫn mang theo kiếm,

chờ đợi ở chỗ không xa, không yên lòng nhớ lại chuyện buổi chiều hôm

nay.

Lâm Ân đi tới, dùng phất trần đâm chọc hắn một chút, kéo hắn về hiện

thực từ bên trong suy nghĩ, “Ngô thị vệ, ta khuyên ngươi vẫn đừng đánh

quá nhiều chủ ý xấu, nếu không chắc chắn sẽ có một ngày ngược lại hại

chết mình.”

Dù sao cộng sự mấy năm, Lâm Ân cũng lo lắng Ngô Kiến Phong thật nghĩ

không ra mà đi nhầm đường, bị tư tâm vậy quanh, vẫn nhắc nhở một câu.

Nhưng tốt bụng của ông lại làm cho Ngô Kiến Phong cảm nhận khuất nhục

lớn lao. Hắn vốn là đệ đệ của Đại tướng quân, sống ở sanh mốn thế giá,

so với một thái giám xuất thân hạ lưu, thân phận cao không chỉ một nửa

đâu. Lúc này nghe được Lâm Ân nói mình như vậy, ngược lại cho là ông

đang chế giễu.

“không cần ngươi mèo khóc chuột giả từ bi,” Ngô Kiến Phong nói xng, nhấc chân liền nhảy qua một bước, kéo ra khoảng cách với Lâm Ân.

Hắn là một bộ dáng dầu muối không vào khiến Lâm Ân cũng cảm thấy không

thể làm gì. Lời nói tốt khuyên bảo không có được kết quả, như vậy chỉ có thể mặc kệ thôi.

Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn tắm rửa ra ngoài, trong Bàn Long điện hạ đã sớm không có bóng dáng cung nữ, thái giám.

An Hoằng Hàn cầm khăn trong tay, lau khô tóc cho Tịch Tích Chi. Mà tiểu

hài tử nào đó được An Hoằng Hàn phục vụ, lại đường hoàng hưởng thụ,

trong miệng còn ngậm một khối quế hoa cao, ăn rất ngon.

Nhìn vẻ mặt của tiểu hài tử này, An Hoằng Hàn lại không khỏi nổi lên tâm tư trêu chọ, ngón tay gõ cái trán của tiểu hài tử, ý vị sâu xa nói:

“Quả thật nên hưởng thụ thật tót, dù sao sáng sớm ngày mai ngươi cũng

phải chịu đựng. Sau này muốn ngủ nướng, đó là không thể rồi.”

Vừa nhắc tới ngủ nướng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi nhất thời

xụ xuống. Quế Hoa Cao trong miệng cũng biên thành vô vị tẻ nhạt.

Đầu nhỏ cố gắng suy tư đối sách, vốn Tịch Tích Chi là mọt người lười

biếng, ngủ chính là đại sự hạng nhất trong đời, tại sao có thể nói bỏ

qua liền bỏ qua. Lúc mới đến dị thế, vì để cho mình có phần năng lượng

tự vệ, Tịch Tích Chi tu luyện đi sớm về tối. Vậy mà có hiệu quả sao? Có

hiệu quả sao? Mỗi lần kiên trì không tới mấy ngày, liền hoàn toàn cáo

phá.

“Chúng ta chạy bộ vào lúc chạng vạng được không? An Hoằng Hàn, ngươi

ngẫm lại xem , khi đó còn có thể ngắm mặt trời lặn, chúng ta còn có thể

vừa chạy, vừa thưởng thức cảnh đẹp.” Hao phí cố gắng suy nghĩ ra một lý

do. Không thể đánh an tâm tư của An Hoằng Hàn, như vậy Tịch Tích Chi chỉ có thể đổi lại thời gian tới chạy bộ, ít nhất tốt hơn việc lãng phí

thời gian.

An Hoằng Hàn có chuyện lạ gật đầu một cái, hình như cũng đồng ý lời nói này.

Đang lúc Tịch Tích Chi cho là hắn sẽ thay đổi chủ ý, hắn mở miệng nói:

“Ngươi nói cũng đúng, nếu muốn rèn luyện thân thể, như vậy chỉ chạy bộ

vào sáng sớm là không đủ, lúc chạng vạng chúng ta cũng tiếp tục chạy.

Một ngày hai làn, như vậy có thể giúp ngươi rèn luyện thể lực.”

Bánh ngọt trong tay Tịch Tích chi ‘bịch’ một tiếng, rơi xuống đất. Cái

này gọi là.....tự gây nghiệt, không thể sống! An Hoằng Hàn nhất định là

cố ý vặn vẹo ý của nàng! Chạy cái gì, mệt chết đi được, chạy quanh một

vòng Bàn Long điện đã muốn mạng người rồi. Nếu gần tối chạy thêm một lần nữa, Tịch Tích Chi nghĩ là không muốn sống chăng. Không còn hơi sức ngã ở trên long sàng, hai mắt Tịch Tích Chi vô thần

nhìn chằm chằm xà nhà, tiếp tục vì mình than thở! Quả nhiên, tính toán ở trước mặt An Hoằng Hàn, kết quả cuối cùng chỉ có mua dây buộc mình.

Nghĩ tới sáng chiều mỗi ngày đều phải chạy quanh Bàn Long điện một vòng, hai chân Tịch Tích Chi bị dọa đến có chút mềm nhũn.

"Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai. . . . . ." An Hoằng Hàn giống như là cố ý muốn tàn phá ý thức của Tịch Tích Chi, nói chuyện chỉ nói phân

nửa, để Tịch Tích Chi mơ màng vô hạn.

Ở trên giường trở mình một cái, Tịch Tích Chi ôm lấy chăn bông, lăn mấy

vòng. Cảm xúc khó chịu trộn lẫn ở trong lòng, hận không được tỏ vẻ buồn

bực khi gặp trở ngại.

Trong giấc mộng, Tịch Tích Chi cũng một lòng nghĩ chuyện này, một đêm ngủ không ngon, trằn trọc trở mình, cau mày.

An Hoằng Hàn ngủ cùng giường sạp, sao có thể không biết? Chỉ là lúc cần

thiết, hắn chỉ có thể độc ác. Nếu bởi vì mềm lòng nhất thời mà thúc đẩy

tính tình lười biếng của Tịch Tích Chi càng phát triển đến khó thu thập, như vậy sau này Tịch Tích Chi gặp nguy hiểm, lại không thể tự vệ, vậy

phải làm sao?

Nhìn tiểu hài tử không cẩn thận đá văng chăn bông ra, trong bóng tối, An Hoằng Hàn mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, từ từ đắp chăn bông lên cho

tiểu hài tử.

Đêm, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn.

Ánh nắng sáng sớm chiếu ra từng luồng, kéo ra một ngày mới.

Tịch Tích Chi trằn trọc trở mình đến quá nửa đêm mới chậm rãi ngủ. Vừa

ngủ yên không lâu, hàng loạt tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài. Phản

ứng đầu tiên của Tịch Tích Chi chính là giơ tay lên che lỗ tai, kéo chăn bông qua che mình không lộ một chút nào, chui vào trong chăn tiếp tục

ngủ.

Lâm Ân và thái giám, cung nữ đã sớm bận rộn bắt đầu chuẩn bị công việc,

bồn ngọc dùng để rửa mặt,