Duck hunt
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328474

Bình chọn: 8.5.00/10/847 lượt.

ác vuốt ve bụng nhỏ, một bộ dáng thõa mãn vì được ăn uống no đủ.

"Nhớ kỹ sau này nhìn thấy đám công chúa kia liền mau chóng rời khỏi, ít

giao thiệp với bọn họ." Đối với Tịch Tích Chi đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, An Hoằng Hàn vẫn luôn không an tâm. Mặc kệ trước kia tính

cách An Vân Y như thế nào, nhưng bây giờ nàng ta đã thay đổi, biến thành một thiếu nữ đáng sợ.

Cho dù tuổi của nàng ta rất nhỏ, nhưng tâm cơ nặng hơn người bình

thường. Nếu không, An Hoằng Hàn cũng sẽ không nhìn trúng nàng ta. . . . . .

Bởi vì lúc trước từng có tiếp xúc với An Vân Y, cho nên Tịch Tích Chi

nhớ lại tiểu cô nương yếu đuối vô năng trước kia, hiện tại trái ngược,

ai nấy đều thấy được như hai người khác nhau. Mặc dù người sau tương đối rực rỡ chói mắt, nhưng ở trong mắt Tịch Tích Chi, cảm thấy bộ dáng nàng ta còn không còn thuận mắt như trước kia. Bởi vì ánh mắt một người

không che giấu được quá nhiều ý đồ, ánh mắt của nàng ta đã bị tạp chất ô nhiễm.

"Ta hiểu." Tịch Tích Chi nhỏ giọng trả lời, cực kỳ tiếc hận.

Chỉ một đứa bé. . . . . .

Truy xét tung tích Từ lão đầu, ngự lâm quân vẫn đang âm thầm tiến hành.

Đông Phương Vưu Dục cũng thường xuyên chạy tới Ngự Thư Phòng, mỗi lần

đều là hỏi thăm chuyện phát triển như thế nào.

Tịch Tích Chi nhìn ở trong mắt, hiểu sự nóng ruột của hắn.

Buổi chiều, sau khi lại thương lượng chuyện này một hồi với Đông Phương

Vưu Dục, An Hoằng Hàn liền dẫn Tịch Tích Chi trở về Bàn Long điện nghỉ

ngơi. Mặt trời chiều ngả về tây, mây ở phía chân trời bị ánh hoàng hôn

nhuộm thành màu hồng quả quýt, xa xa nhìn lại, thu hết một mảnh cảnh đẹp vào mặt.

Tịch Tích Chi đi theo bước chân của An Hoăng Hàn, đi ở trên rộng, ánh

mắt nhìn nắng hoàng hôn chiếu xuống từ trong mây, không khỏi ngẩn người.

Trước kia ở bên trong rừng sâu thẳm, nàng cũng thường ngắm mặt trời lặn

về phía tây. Nhưng mà năm đó chỉ có một mình nàng cô đơn ở trên tảng đá

lớn bên dòng suối, lẳng lặng chờ ánh hoàng hôn hoàn tòa biến mất, sau đó chậm rãi đi về phòng trúc. Mà thời khắc này, bên cạnh nàng đứng một

người, vị trí, thời gian, địa điểm, lệch với hướng quỹ đạo trước kia.

Việc đời khó liệu...........cuộc sống vô thườn.

“Chớ lộ ra vẻ mặt ưu thương như vậy.” Chẳng biết từ lúc nào, bước chân

vào An Hoằng Hàn đã dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo không còn tồn tại nữa,

thay thế chính là ưu phiền thật sâu. Hình như vào giờ phút này hán đang

ưu phiền, trong lòng quấn quít không giải được phiền não.

Trái tim Tịch Tích Chi ‘thình thịch’ giật mình, đôi mắt nhiễm nước chớp chớp. Ưu thương? Thật sự có sao?

Có lẽ là ở thế giới khác quá lâu rồi, trở nên nhớ nhà.........nhớ sư phụ.

“Ta không có.” Tịch Tích Chi vịt chết còn cứng mỏ.

Lúc trước, lão đầu kia cả ngày trừ ép buộc nàng luyện công, còn có thể làm cái gì?

Tịch Tích Chi kiên quyết không thừa nhận nàng đang nhớ sư phụ, chậm rãi cúi đầu.

Có lẽ đoán được cái gì, An Hoằng Hàn duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng phất

liễu vuốt sợi tóc trên trán nàng. Từng cử động dều vô cùng dịu dàng. Nếu có thái giám, cung nữ khác ở đây, khẳng định không thể tin được một màn trước mắt này.

Ngay cả Lâm Ân cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc............

“Ngươi chưa từng nói với trẫm, ngươi đến từ đâu........” Vén tóc nàng,

giọng nói đặc biệt lạnh lẽo của An Hoằng hàn vang lên lần nữa, “nhưng mà nếu ngươi đã đến hoàng cung, tất cả của trẫm, BÀn Long điện chính là

nhà của ngươi.”

Câu nói đầu tiên ‘ngươi từng nói với trẫm, ngươi đến từ đâu......’ khiến Lâm Ân lộ ra suy nghĩ sâu xa.

Bệ hạ lại giữ một tiểu hài tư có lai lịch không rõ ở bên người? Khi nào

bệ hạ cũng sẽ làm ra quyết định hồ đồ như vậy? Lai lịch không rõ, vậy

thì có nghĩa có rất nhiều thứ không biết. Từ trước đến giờ, bệ hạ làm

việc đều là cực kỳ ổn định, sẽ không để cho bất cứ chuyện gì làm lệch

hướng cục diện hắn không chế.

Lâm Ân nhìn về phía Tịch Tích Chi, máu tóc màu trắng bạc kia cũng không

phải người Phong Trạch quốc. Trước kia ông cho rằng cô bé này là do bệ

hạ và nữ tử dị quốc sinh ra, mà nghe lời nói bây giờ, ông hoàn toàn

triệt để bỏ đi ý nghĩ kia. Như vậy, tại sao bệ hạ sẽ thu dưỡng bé gái

này? Đừng nói thiện tâm, bởi vì An Hoằng Hàn chưa bao giờ có thứ kia.

Nhà............Tịch Tích Chi vừa nhấc mắt, quả thật bất tri bất giác

nàng đã sớm coi An Hoằng Hàn là người nhà. Coi như thật muốn rời đi, có

lẽ cũng là không muốn. Sao sư phụ không ở nơi này, nếu không

nàng........

Nhiều giả thiết hơn nữa, cũng không thể thực hiện.

“Sau......sau này ta sẽ nói cho ngươi biết.” Bây giờ còn chưa đến lúc.

Tịch Tích Chi không dám mở miệng nói rõ lai lịch của nàng với An Hoằng

Hàn.

“Trẫm luôn luôn chờ.”

Hắn đã không cần dùng năng lực của mình đi thăm dò, cũng không làm áp lực với nàng, hắn chỉ làm chính là chờ.”

Lúc mầy người trở về Bàn Long điện, trời đã hoàn toàn tối. Từng dãy đèn

lồng được thắp sáng, cung nữ, thái giám trong Bàn Long điện lần lượt

đứng ở hai bên, yên tĩnh chờ đợ An Hoằng Hàn phân phó.

Vốn Lâm An để cung nữ chuẩn bị tắm rửa thay y phục cho bệ hạ, lại để cho người ta thêm chút Long Tiêu Hương. Ngô Kiến Ph