
Đế Vương nước Phong Trạch làm người khác nghe tiếng đã sợ mất
mật lại vị một con chồn mà lại có biểu hiện nóng nảy.
Lão nhân họ Từ lấy khăn tay ra xoa xoa tay, khóe môi nhếch lên nụ cười
ôn hòa, "Con chồn nhỏ không có việc gì, nó chỉ ngủ thiếp đi mà thôi."
Kèm theo những lời này là những tiếng thở phào nhẹ nhõm tràn ra trong đại điện.
Lâm Ân suýt nữa tức giận đến bất tỉnh, nửa người dựa vào cột trụ bên cạnh, khó khăn lắm mới đứng vững được cả người.
Người duy nhất bình tĩnh đứng tại chỗ chính là An Hoằng Hàn, nét mặt hắn không chút thay đổi, trừ hơi thở phào nhẹ nhõm lúc đầu thì lại khôi
phục dáng vẻ người lạ chớ lại gần như trước đây.
Ngón tay vuốt ve sống lưng con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn vẫn cảm thấy hoang mang. Cho dù con chồn nhỏ buồn ngủ đi nữa thì cũng không lên đang trong lúc tắm mà ngủ mê man chứ?
Hắn luôn có dự cảm có một chuyện gì đó sẽ sắp xảy ra.
Xem ra sau hắn cần trông nom con chồn nhỏ kĩ lưỡng hơn, nhỡ có một ngày
nó lại đột nhiên ngủ mê man thì biết làm sao? Ở trên đất còn đỡ, chứ nếu lúc tắm mà ngủ mất, hơn nữa bên cạnh nó nhỡ không có ai, chẳng phải lúc đó sẽ mất mạng sao?
Trong lòng tiếng chuông báo động vang lên, An Hoằng Hàn chăm chú nhìn con chồn nhỏ, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thái y Từ thu thập xong đồ vào hòm thuốc, hành lễ cáo lui rồi đi ra khỏi điện Bàn Long.
Ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm, những ngôi sao sáng lấp lánh. Lão nhân họ Từ nhìn thứ tự các ngôi sao, đột nhiên thở dài, nói: “Việc đến vẫn
phải đến.”
Ông vốn còn muốn ở trong hoàng cung nước Phong Trạch thêm mấy ngày,
không ngờ mới chỉ mấy tháng, người kia đã tìm đến đây rồi. Chẳng lẽ muốn được ngao du một thời gian mà khó khăn đến vậy?
Một đêm này, An Hoằng Hàn thận trọng ôm con chồn nhỏ ngủ.
Trong lòng không yên tĩnh được. . . . . .
Giây phút con chồn nhỏ hôn mê, An Hoằng Hàn đã tự hỏi lòng mình, nếu con chồn nhỏ cứ thế chết đi thì hắn làm thế nào? Quả thật con chồn nhỏ gây
rất nhiều rắc rối, rồi hết ăn lại chỉ biết nằm, nhưng. . . . . . nếu nó
cứ thế rời khỏi mình thì chắc rằng trong lòng hắn cũng sẽ có chút mất
mát.
Con chồn nhỏ thích ăn cá, đặc biệt là cá Phượng Kim Lân được nuôi trong
ao Thanh Nguyên. Cách mấy ngày, Tịch Tích Chi lại chạy đến ao Thanh
Nguyên bắt một con cá để ăn cho đỡ thèm, hôm nay đến số cá chỉ còn lại
bảy tám con cuối cùng Tuy loài cá này thơm ngon, nhưng cũng chịu không nổi sức ăn của Tịch Tích Chi.
Gặm hết một con cá Phượng Kim Lân, Tịch Tích Chi trở về chỗ, miệng ‘chép chép’. Kể sau khi được ăn loài cá này, khẩu vị của Tịch Tích Chi càng
ngày càng kén chọn hơn. Thịt cá tầm thường căn bản nàng không buồn nếm.
Thỏa mãn lau chùi miệng, Tịch Tích Chi hài lòng kêu ‘ợ’ một cái.
Liếc nhìn An Hoằng Hàn vẫn còn đang dùng bữa, Tịch Tích Chi nhón bốn
chân, lén lút xuống dưới ghế. Còn chưa bước ra tới cửa, giọng nói lạnh
lùng của An Hoằng Hàn đột nhiên vang lên, "Ngươi định đi đâu?"
Từ lần trước Tịch Tích Chi vô cớ ngủ mê man, An Hoằng Hàn càng trông coi nàng chặt chẽ hơn. Cũng đã hai ngày không cho nàng ra khỏi cửa, khó
trách cứ rảnh rỗi nàng liền muốn nghĩ chạy ra ngoài.
Chít chít. . . . . . Tội nghiệp nhìn An Hoằng Hàn, đôi mắt Tịch Tích Chi to tròn mọng nước thể hiện sự vô tội. Nuôi chó còn cần dắt cho đi dạo
mà, không thể mỗi ngày đều coi nàng như bình hoa đặt tại chỗ bất động
chứ.
Thời tiết bên ngoài cũng không xấu lắm, con chồn nhỏ quả thật nên ra
ngoài đi dạo một chút, lấy tính cách của nàng, hai ngày không cho phép
nàng phá sập điện rồng đã là giới hạn lớn nhất rồi.
An Hoằng Hàn gác đũa bạc, dùng khăn tay lau chùi miệng, đứng lên nói: "Đi Ngự Hoa Viên một chút."
Tịch Tích Chi vội vã muốn chạy ra ngoài không phải không có lý do. Bởi
vì chuyện tắm rửa lần trước xảy ra, cho nên nàng rất muốn tìm một địa
phương không có ai thử xem có thể vận dụng linh lực biến ảo thành người
hình hay không.
Nhưng mấy ngày gần đây An Hoằng Hàn hạ lệnh cấm túc nàng, làm hại nàng
mỗi ngày đều bị đám nô tài nhìn chằm chằm, không có được một chút không
gian cá nhân nào.
Thật vất vả có cơ hội ra khỏi cửa đi dạo, nhưng An Hoằng Hàn lại vẫn rảnh rỗi không yên tâm hoàn toàn, muốn đi theo cạnh nàng.
Đầu nhỏ vươn thẳng, Tịch Tích Chi đuổi sát chạy theo bước chân An Hoằng Hàn.
Cũng không phải nàng không muốn tìm cơ hội chạy đi, mà là phía sau nàng còn có hơn mười thái giám đi theo.
An Hoằng Hàn dường như cố ý an bài như thế, kẹp nàng ở giữa, ngăn cản sạch sẽ tất cả cơ hội chạy trốn mà nàng có thể.
Ngự Hoa Viên chiếm diện tích cực lớn, vừa đi vừa nhìn thực vật sinh sôi ở trong này rất khác nhau.
Bên bờ hồ, cây liễu đón gió phất phơ lay động, từng đợt gió thổi đến hòa quyện cùng các mùi hoa khác nhau xông vào mũi.
Xuyên qua con đường nhỏ lát bằng thạch đá ấm áp, An Hoằng Hàn và con
chồn nhỏ đi tản bộ thằng đến nhà thủy tạ(2) cách đó không xa. Chưa tiến
vào nhà thủy tạ đã nghe được tiếng đàn êm tai, lỗ tai Tịch Tích Chi rung lên, ánh mắt dần dần chuyển qua bên đó.
(2)Nhà thủy tạ: là nhà nhỏ xây trên mặt cái ao nước để hóng mát về mùa
hè, thông thường thì