
! Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!”
Tam Mao lắc đầu, Tần Dĩ Mạt hết cách chỉ đành đỡ lấy hắn, hai người cứ một
đường hướng bắc mà đi. Đợi sắc trời hoàn toàn đen kịt thì mới lảo đảo
đến được một trấn nhỏ.
“Phanh phanh phanh…” – Tần Dĩ Mạt dùng sức gõ cái cửa gỗ trước mắt.
“Ai vậy?” – Tiểu nhị khách điếm tràn đầy mệt mỏi, hà hơi không ngớt mở cửa.
“Vị tiểu ca này..” – Tần Dĩ Mạt thần sắc gấp gáp nói : “Ta muốn ở trọ!”
Tiểu nhị nghi hoặc nhìn nữ tữ toàn thân nhếch nhác trước mắt, lòng nghĩ :
“Nửa đêm thế này một nữ tử làm sao tự mình chạy đến khách sạn? Không
phải là cùng tình nhân bỏ trốn chứ?”
Trong lòng hắn suy nghĩ xấu xa, nhưng trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười
nịnh, chỉ thấy hắn lắc lắc cái khăn trắng trên vai, cúi đầu khom lưng
nói : “Mời khách quan, mời khác quan, bản điếm chia làm ba loại phòng
Thiên Địa Nhân, không biết ngày muốn dùng loại nào?”
Tần Dĩ Mạt không chút nghĩ ngợi, nói : “Ta muốn trụ ở gian tốt nhất!”
Tiểu nhị kia vừa nghe, thái độ càng thêm tốt, theo hắn đến gian phòng lầu
hai, Tần Dĩ Mạt dò xét một vòng, không phát hiện có vấn đề gì, gật đầu
nói với hắn : “Bây giờ có thể đem thức ăn đến được không?”
“Hồi tiểu thư..” – Điếm tiểu nhị kia vẻ mặt áy náy nói : “Bây giờ sắc trời
đã tối, các trù phòng đều đã về nhà, làm không được rồi!”
“Nhưng bây giờ ta đói bụng, không bằng thế này.” – Tần Dĩ Mạt từ trong tay áo
móc ra một khối bạc vụn, đưa cho hắn, nói : “Vậy phiền tiểu nhị ca ngươi tới trù phòng tìm xem, miễn là thứ ăn được thì đem đến!”.
“Được rồi, kia tiểu nhân liền đi tìm giúp ngài!” – Tiểu nhị cười híp mắt nhận lấy ngân lượng, gật đầu khom lưng đi ra ngoài.
Tần Dĩ Mạt đóng cửa lại, xác định trong phòng không còn người nào, mới giống như trộm cẩn thận mở cửa sổ ra.
Một đạo hắc ảnh không có tiếng động bay vào.
Tam Mao vốn thân thể đã trọng thương, lại bôn ba khắp một ngày, lúc này
thân thể sớm đã lảo đảo muốn ngã, trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Tần Dĩ Mạt đỡ hắn nằm trên giường.
“Trước nghỉ ngơi một chút, ta thoa thuốc cho huynh!” – Nàng tràn đầy đau lòng nói.
“Thương của ta không cần gấp” – Tam Mao yếu ớt cười nói : “Nghỉ ngơi một chút là tốt!”
“Thật là không thể tìm đại phu sao? Ta cảm thấy vẫn là mời đại phu đến xem mới an tâm”
“Không được! Nếu như làm như thế, Thi Hình Thiên rất nhanh sẽ tìm thấy chúng
ta….. Yên tâm đi! Ta chỉ cần ngủ một đêm, ngày mai sẽ tốt rồi!”
Tần Dĩ Mạt thấy hắn cố chấp như thế, cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ thoát
quần áo của hắn, thay dược mới. Lúc nàng thoa thuốc thì Tam Mao cuối
cùng cũng không cố gắng nổi nữa, hôn mê mất.
Điếm tiểu nhị rất nhanh liền đem thức ăn đến, Tần Dĩ Mạt nhìn một cái. Là
một dĩa đậu phộng, một dĩa thịt trâu bằm, cùng mấy cái bánh bao. Tần Dĩ
Mạt từ đêm qua một giọt nước cũng không uống, bây giờ bụng cũng kêu
vang, nhanh chóng tiêu diệt vài khối tể thái bánh trái xong, trong bụng
nàng cuối cùng cũng không khó chịu nữa.
Tần Dĩ Mạt dùng thìa nhỏ uy một chút nước nóng cho Tam Mao, một đêm này
nàng luôn ngồi bên giường, tỉ mỉ chăm sóc hắn, rất sợ bệnh tình của hắn
chuyển biến xấu. Bất quá may là đến sáng sớm hôm sau, chuyện nàng lo
lắng nhất không có phát sinh.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng manh, Tần Dĩ Mạt từ từ mở mắt, trong nháy mặt, liền cùng một đôi mắt xanh chạm phải.
“Cảm thấy thế nào rồi?”
“Ta rất tốt, nàng thì sao? Cả đêm đều không ngủ?”
Lắc đầu, đỡ hắn đứng dậy, Tần Dĩ Mạt để điếm tiểu nhị đưa đến một chút nước nóng, một bên giúp Tam Mao lau mặt, một bên hỏi : “Thương thế của huynh thật là không nghiêm trọng chứ?”
“Ta trúng Huyền Minh thần chưởng của sư huynh…Chưởng khí vào phổi, nhưng
chỉ cần tĩnh tâm điều dưỡng một khoảng thời gian liền không sao, nàng
không cầng lo lắng.”
Tần Dĩ Mạt không nghe hắn nói, khóe mặt lập tức liền đỏ hoe, chỉ nghe nàng
thút thít nói : “Ta làm sao có thể không lo lắng! … Lúc đầu mọi thứ đều
rất tốt…. Nhưng là bây giờ…. Huynh bị thương rồi…. Nhà của chúng ta cũng không còn nữa…..Đều cháy cả rồi…”
“Tiểu hoa sen…” – Tam Mao giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng : “ Đừng khóc nữa! Ta sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ cần ở cùng nàng, đối với ta mà nói đâu
cũng là nhà”
“Huynh cái tên này” – Nép trong lòng hắn, Tần Dĩ Mạt không khỏi hết khóc lại
cười, đầy khó khăn nói : “Thật sự là một chút cũng không biết hai chữ
rụt rè viết thế nào sao!”
Rụt rè hai chữ viết thế nào, Tam Mao đương nhiên biết, nhưng mà cái nam
nhân này ở phương diện đó có thể nói là trăm phần trăm “Nam tự nhiên”,
từ trong lòng hắn mà nói, nếu không nói cho người trong lòng mình biết
cảm thụ chân thật của mình, là một chuyện rất mất thể diện. Hơn nữa nữ
nhân hắn thích lại là một người phi thường không thẳng thắn, phi thường
khó chịu. Cho nên thường thường đối với hắn mà nói, “lời ngon tiếng
ngọt” cũng là chuyện phi thường tự nhiên.
“Đúng rồi!” – Đột nhiên, Tần Dĩ Mạt nghĩ đến cái gì, giơ tay nói : “Đưa ra!”
“Cái gì?”
“Đừng giả hồ đồ….Hoàng Kim đồ đó”
“Nga…!” – Tam Mao ngoan ngoãn từ trong lòng lấy ra một cái hạp tử.
Gia hỏa này có phải là học qua ma t