
huật hay không! Tần Dĩ Mạt nhận lấy hạp
tử, trong lòng không khỏi lẩm bẩm, đêm qua lúc thay thuốc cho hắn, nàng
đã lật toàn thân hắn lên rồi cũng không tìm ra mà.
Nhìn hạp gỗ dài hơn ba tấc trong tay, Tần Dĩ Mạt dùng sức lắc lắc, nghi hoặc hỏi : “Hoàng Kim đồ gì đó thật sự ở bên trong sao?”
“Sư phụ ta nói như thế.” – Tam Mao thành thật trả lời.
Tần Dĩ Mạt dùng sức mở nó ra.
“Không có chìa khóa sẽ không mở ra đâu!” – Tao Mao trưng ra một bộ dạng “nàng đừng có phí công vô ích” nói : “Vô luận là nàng dùng lửa đốt, ngâm nước, thủ phách…đều không có tác dụng…”
Ta đương nhiên biết chứ! Trong lòng Tần Dĩ Mạt lẩm bẩm, nàng không chỉ
biết vậy, nàng còn biết chìa khóa mở hạp tử này ở đâu nữa.
“Nhưng là, tiểu hoa sen..” – Tam Mao nhìn Tần Dĩ Mạt đang cau mày, hỏi : “Nàng làm sao biết Hoàng Kim đồ?”
Đương nhiên là trong cuốn sách rách nát kia viết rồi! Ngay tại lúc Tần Dĩ Mạt mở miệng muốn nói cái gì, đột nhiên từng âm thanh điện tử vang lên bên
tai nàng.
“Người xuyên không số 7474974, thành công nhận được đạo cụ nhiệm vụ Hoàng Kim
đồ, mở ra nhiệm vụ chính tuyến. Mời trong vòng bảy ngày tới đem Hoàng
Kim đồ này giao vào trong tay của nữ chính Bạch Liên Nhi, nếu không hoàn thành nhiệm vụ trừ đi 200 điểm sinh tồn, người xuyên không sẽ bị hệ
thống loại bỏ.”
“Tiểu hoa sen? Tiểu hoa sen?” – Nhìn thấy Tần Dĩ Mạt một chút cũng không
động, Tam Mao sắc mặt thay đổi, không khỏi dùng lực lắc lắc người nàng.
“A?” – Tần Dĩ Mạt giống như giật mình tỉnh giấc, mơ hồ nhìn hắn.
“Nàng không muốn nói cũng được, đừng nghĩ nữa!” – Tam Mao vuốt ve gương mặt nàng, lo lắng nói.
“Không có gì….chỉ là sớm nên nghĩ đến….” – Tần Dĩ Mạt tràn đầy sa sút cùng khỗ sổ. Nàng lắc đầu, lại đột nhiên hỏi hắn : “Hạp tử này có thể cho ta
chứ?”
Tam Mao ngây ngốc, sau đó lập tức theo lý nên làm nói : “Tiểu hoa sen muốn cái gì ta đều cho!”
“Cám ơn!” – Tần Dĩ Mạt mặt đầy đau khổ cười. Nàng cúi đầu lại đem đầu mình
áp vào lòng Tam Mao, chỉ có bờ ngực ấm áp của nam nhân này, mới có thể
làm cho trái tim thời khắc nào cũng bị đè nặng của nàng trong khoảnh
khắc liền thoải mái.
Hia người ở trong khách điếm ngây ngẩn một ngày, đến sáng sớm ngày hôm sau
Tần Dĩ Mạt đột nhiên nói với hắn, nàng muốn đi tìm Bạch Liên Nhi.
Nhiều năm như vậy rồi, Tam Mao cùng nàng lòng luôn hiểu nhau, tự biết nàng kỳ thật phi thường chán ghét cái muội muội Bạch Liên Hoa kia, cũng luôn
luôn ước gì cách nàng ta thật xa. Làm sao bây giờ lại muốn đi tìm?
“Ngày đó huynh cũng giúp Nam Cung Phong Hoa cướp hôn…” – Tần Dĩ Mạt hỏi : “Nên biết bọn họ dừng chân ở đâu đi?”
Bạch Liên Nhi bị cướp đi, Hạ Lan Mẫn nhất định sẽ không cam lòng, lấy thế
lực của hắn mà nói rất nhanh liền có thể tra ra thân phận của Nam Cung
Phong Hoa, cho nên hai người đó không có khả năng ở Lục Liễu Sơn Trang.
“Nam Cung Phong Hoa nói bọn họ sẽ dừng chân ở biệt viện tại Huỳnh Dương”
Huỳnh Dương? Tần Dĩ Mạt cau mày hỏi : “Nếu như từ đây đi ngựa đến Huỳnh Dương cần bao nhiêu thời gian?”
“Ra roi thúc ngựa cần năm ngày mới có thể tới”
Tần Dĩ Mạt gương mặt đau khổ, hiện nay thương thế của Tam Mao chưa lành,
làm sao có thể mệt nhọc đi ngựa. Nhưng nếu để nàng tự mình đi, trước
không nói đường đi sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa Huỳnh Dương kia ở hướng nào nàng cũng không biết, làm sao tới được chứ?
“Ta liền đi đến tiệm mã xa xem thử” – Tam Mao vừa nói vừa đứng dậy chỉnh
trang xiêm y, hắn nhìn Tần Dĩ Mạt cười nói : “Nếu có thể thuê một con
ngựa tốt, có thể đến Huỳnh Dương sớm hơn một chút.”
“Xin lỗi….” – Tần Dĩ Mạt xấu hổ không ngớt nói : “Thật sự rất xin lỗi!”
“Đứa ngốc” – Tam Mao vươn tay ấn ấn đôi mi đang nhíu chặt của nàng : “Chờ
nàng nhìn thấy Bạch Liên Nhi rồi, chúng ta có thể cùng một chỗ dạo chơi
sông núi, nếu nàng vừa ý chỗ nào, chúng ta liền ở chỗ đó xây nhà ẩn cư.
Lúc đó ta nhất định sẽ bố trí trận đồ thật tốt, sẽ không để bất luận kẻ
nào quấy rối chúng ta, chúng ta sẽ ở đó vui vẻ sống, nàng nói có được
không?”
“Ân!” – Tần Dĩ Mạt dùng sức gật đầu, một dòng nước mắt từ khóe mắt rơi xuống : “Còn, còn phải tìm Tứ Mao về…còn phải nuôi thật nhiều gà, ở trong viện
trồng thật nhiều nho… ô ô….”
Nếu như tất cả đều có thể thành sự thật, vậy thì quá tốt rồi!…
Tuấn mã phi trì, phi tinh đái nguyệt.
Hai người Tần Dĩ Mạt rốt cuộc tối ngày thứ sáu đã đến Huỳnh Dương, Tam Mao
mang nàng vào thành, một buổi xuyên vẹo hẻm hốc đường cùng, cuối cùng
cũng nhìn thấy một tòa nhà màu đỏ, tòa nhà này chiếm đất rất lớn, xem ra là theo phong cách cổ xưa, biển hiệu trước cửa mạ vàng viết bốn chữ :
“Lục Liễu Sơn Trang”.
“Đang đang đang…” – Bạch Ưu Lan* tiến lên vài bước, giơ tay dùng lực gõ gõ đồng hoàn trước cửa.
*Chả biết BƯL là gì nữa -_____- Hình như là gọi Tần Dĩ Mạt đó..
Bất quá một lúc lâu sau liền nghie “Chi….” Một tiếng, một phụ nhân tuổi đã già bước ra.
“Các ngươi tìm ai?” – Âm thanh phụ nhân có chút khan khan, đôi mắt không lớn nhưng giống như một thanh đao, nhìn hai người từ trên xuống dưới, ánh
mắt của bà vừa đảo lên người Tam Mao, thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi,
hiện lên một tư